Bố Bạch ngẩn : "Bây giờ á?”
“Dù  bố  nhất định sẽ  xưởng,  thì thuê nhà ở thị trấn là  cần thiết. Nhỡ    đều  thuê nhà, đến lúc đó  nhà  thể lựa chọn sẽ ít , giá thuê nhà cũng sẽ tăng lên.”
Nếu thuê  nhà, cô sẽ  cần  ngày nào cũng chạy  chạy  hai chuyến, chân cũng  hình thành chân cơ bắp .
“À đúng  bố, xưởng dược liệu sẽ chuyển   ạ?”
Thị trấn cũng khá lớn, nhất định  hỏi rõ ràng.
Ơ, hình như cô quên mất điều gì đó.
Bạch Tiểu Quân mỗi  chuyển nhà là  ‘Bỏ quên’…
Bố Bạch  nhận   ở nhà máy dược phẩm Khang Hy, đúng là chuyện đáng mừng,  chúc mừng một phen mới .
Không  bố Bạch kiếm   một con gà rừng béo ú,  còn nhờ Bạch Tiểu Quân  mời thầy lang và cháu gái của ông  đến nhà chơi.
Chức vụ của bố Bạch là chủ nhiệm phòng đối ngoại, nhưng cấp bậc hành chính  cao, chỉ tương đương với ban cán sự ở thị trấn mà thôi.
Tức là  việc của quản lý, mà lương  chắc  bằng công nhân, may mà ông còn  trợ cấp  công tác các thứ.
Mẹ Bạch chỉ là công nhân bình thường, phụ trách việc sắc thuốc.
Dù , bố  Bạch  cảm thấy mãn nguyện lắm .
Thầy lang họ cũng    ngoài, nên cũng  cần bày vẽ nhiều món, chỉ  cơm trắng và gà hầm nấm.
Hai món là xong!
Vì  đợi cô  học về, nên bữa tiệc mừng   dời sang buổi tối.
Bố  Bạch canh giờ để nấu nướng vì   ăn tối quá muộn, cô  tan học về đến nhà là cơm nước  dọn sẵn lên .
Trên bàn  hai cái tô lớn, một tô đựng thức ăn, một tô đựng cơm, tuy đơn giản nhưng vẫn  giấu  vị thơm ngon.
Mẹ Bạch  lượt múc cơm cho  , bát nào bát nấy đều đầy ú ụ.
Bố Bạch  : "Ông Tôn, ông  vài câu  ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-172-a.html.]
Thầy lang cũng vui vẻ đáp lời: "Hôm nay là ngày mừng hai   trở thành công nhân,   bát cơm chan chứa, ngày tháng tươi  còn ở phía ."
Bố Bạch  tươi tiếp lời: ", đúng, đúng! Mời   gắp thức ăn !"
Cô nhanh tay gắp ngay một cái cánh gà,  Bạch  chặt rời phần đầu cánh và giữa cánh nên miếng thịt  to, ăn  vô cùng sảng khoái.
Da gà  ướp  đậm đà, càng ăn càng thấy ngon.
Cô đang mải miết ăn thì thấy trong bát  xuất hiện thêm một cái đùi gà.
Thời buổi , ai cũng thích ăn thịt, nhất là đùi gà vì nó  nhiều thịt nhất.
Thế nên khi ăn gà mà  chia phần đùi thì  thể thấy  ai là   cưng chiều nhất.
Cô bất giác ngẩng đầu lên , thì thấy trong bát Tống Tiểu Băng cũng  một cái đùi gà.
Một con gà  hai cái đùi gà, hai chị em cô chia  mỗi  một cái.
Cô nhanh tay gắp cái đùi gà của  cho Bạch Tiểu Quân,   gắp thêm một cái cánh gà khác cho .
Đổi một cái đùi gà lấy hai cái cánh, cô lời to !
Bạch Tiểu Quân  cái đùi gà thì miệng  ngoác đến tận mang tai.
Mẹ Bạch thấy cảnh  cũng   gì, nhưng khóe miệng cứ tủm tỉm .
Thầy lang cũng thầm gật gù trong lòng.
Mọi  ăn  một lúc thì  ăn  trò chuyện.
Thầy lang bèn hỏi: "Đã chuyển hộ khẩu ? Hai đứa nhỏ cũng chuyển  hết chứ?"
Bố Bạch đáp: "Nhà chúng  đặc biệt lắm,  ở  cũng  , cả nhà  chuyển  hết."
Luật lệ bây giờ là hộ khẩu của con cái sẽ theo , nhưng cũng  cấm việc tiếp tục ở  hộ khẩu ban đầu. (Mẹ  hộ khẩu nông thôn, con cái khi  giấy khai sinh bắt buộc  để hộ khẩu nông thôn).
Tại     do dự, bởi vì nó liên quan đến một vấn đề - Lương thực.
Sau khi trở thành  thành phố, sẽ  cấp sổ gạo, mỗi tháng sẽ  nhận một lượng lương thực nhất định tùy theo độ tuổi, tính chất công việc,...   tự bỏ tiền  mua,    cho ,   tiền mua thì  chấp nhận chịu đói.