ở trong đội sản xuất thì  lương thực theo đầu , tức là chia một phần lương thực theo đầu , đảm bảo  ai  c.h.ế.t đói.
Có những nhà  đến bảy, tám đứa con, đều theo  lên thành phố hết, liệu  lương nhận   đủ mua lương thực ?
Thế nên chắc chắn là  đắn đo .
 nhà cô thì khác, cả bố Bạch và  Bạch đều trúng tuyển,   chuyển  hết, cô và Bạch Tiểu Quân cũng  thể ở  , vì  còn hộ khẩu để ở  nữa.
Như  cũng , gia đình thì  luôn  đoàn tụ.
"Vẫn  ,  cùng với  ,  cũng    , kẻo    nghĩ  nôn nóng quá." Bố Bạch suy nghĩ  chu .
Ông  gật đầu: “Ừ, cũng  cần vội. Vậy   hai  định chuyển lên thị trấn ?”
Thật , họ  từng  về chuyện   nhưng  đưa  quyết định.
Hai  bàn bạc: “Thật ,  với vợ  định thuê nhà  thị trấn, con gái lớn nhà  cũng sắp lên lớp chín , năm nay là năm  quan trọng.  mà Tiểu Quân...”
Thầy lang  tiếp lời: “Chuyện Tiểu Quân hai    lo,  sư phụ nó là  ở đây,   để nó c.h.ế.t đói  . Cứ để nó ở với , bây giờ nó  học nhiều thứ lắm,  nhất là ngày nào cũng  theo . Haizz,  cũng già ,   còn dạy  nó mấy năm nữa.”
Tống Tiểu Băng    nữa, cô bé gọi: “Ông ngoại!”
Bạch Tiểu Quân cũng lên tiếng: “Sư phụ mạch còn khỏe lắm,   khỏe mạnh mà.”
Ông  chỉ  xòa,   gì thêm nữa.
Mẹ Bạch lên tiếng: “Ông , sang năm Tiểu Băng lên cấp hai ,  là cho con bé ở cùng chúng   thị trấn, chứ   về về xa xôi thế  mệt con bé lắm.”
Tống Tiểu Băng  chút xiêu lòng, nhưng vẫn còn phân vân.
 thầy lang   ý  từ lâu, ông sợ Tiểu Băng vất vả, sức khỏe cô bé    : “Thế thì phiền hai  , để Tiểu Băng ở cùng hai    yên tâm.”
Tống Tiểu Băng  gọi: “Ông ngoại!”
Ông   để ý đến cô bé, tiếp tục : “Để Tiểu Băng ở nhà hai đứa   yên tâm hơn hẳn, chứ  cũng đang lo về vấn đề  đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-173-a.html.]
Thậm chí ông  còn tính mua xe đạp cho cô bé.
Không  là  mua nổi mà là nó trái ngược với suy nghĩ đơn giản của ông .
Bố Bạch vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Ông cứ yên tâm,  hứa từ nay sẽ coi Tiểu Băng như con gái của , để con bé sống thoải mái nhất  thể.”
Tống Tiểu Băng còn định  gì đó thì  cô ngăn .
Cô cố ý   vẻ tủi : “Chị Tiểu Băng, chị   ở cùng em ?”
Tống Tiểu Băng vội vàng lắc đầu: “Không,  . Chỉ là chị  nhớ ông ngoại thôi.”
Cô lập tức : “Yên tâm , ông ngoại chị khỏe hơn cả em đấy, với cả  Tiểu Quân ở bên cạnh ông , em  là học trò út  chăm sóc sư phụ cả đời, chị đừng tranh với em .”
Tống Tiểu Băng  cô chọc : “Chị  tranh với em  , chị cũng   học y.”
Cô chắp tay như đang cầu khấn: “Cảm ơn chị Tiểu Băng.”
Hai   với  vui vẻ.
Thầy lang  cảnh tượng  mắt, lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Ông  chuyển chủ đề: “Thế hai  chuyển  , căn nhà  tính thế nào?”
Nhà cửa    ở, bỏ hoang vài năm là hỏng hết.
Bố Bạch cau mày: “Chuyện căn nhà  vợ chồng  cũng  bàn bạc , chúng  thuê nhà  thị trấn là để tiện cho con bé, chứ hộ khẩu thật sự vẫn là ở đây, cũng coi như là chừa  đường lui. Có thể sẽ cho thuê, nếu  thì để  Hai của  ở tạm.”
Ông  gật đầu: “Ừ,   bán. Biết chừa đường lui cho  là , đời  lên voi xuống chó, ai   ngày mai sẽ  .”
Rõ ràng ông  đang nghĩ về cuộc đời của chính ,  khỏi  chút cảm thán.
Bố Bạch   ơn : “Vâng ạ.”
Ông    tiếp: “Hai  chuyển hộ khẩu  ,  ai ganh ghét  bậy, báo cáo linh tinh gì ? Mảnh đất  còn còn thuộc về hai  nữa ?”