Mẹ Bạch trả lời: "Ở phía Tây thị trấn, gần trạm cơ khí.”
Bạch Thục Hoa nghĩ ngợi: ‘Vậy thì cách trường cấp ba khá xa,  là  đừng chỉ tìm gần trường, tìm dọc theo đường từ trường đến xưởng dược liệu cũng , như  mục tiêu lựa chọn sẽ nhiều hơn,  cũng  thể lựa chọn kỹ càng hơn.’
Sợ  Bạch  đồng ý, cô  tiếp: "Vì để  ở nhà , con sẵn sàng  bộ xa hơn chút.”
Mẹ Bạch lập tức  thuyết phục, nếu là bà, bà cũng sẽ lựa chọn như .
Hơn nữa thị trấn cũng chẳng lớn là bao,  còn  cùng một con đường,  thể xa đến  chứ.
Bà cũng gật đầu: "Được, đến lúc đó chúng  xem nhiều nhà một chút.”
Bạch Thục Hoa lập tức bổ sung: "Tốt nhất là nhà riêng, sân riêng ạ.”
Mẹ Bạch liếc cô một cái: "Mẹ  chắc nữa.”
Bạch Tiểu Quân vỗ tay: "Phải là nhà riêng,  là sân riêng ạ.”
Mẹ Bạch cốc  đầu  : "Con đừng  hùa theo.”
Bạch Thục Hoa bắt đầu giảng giải: "Ít nhất chúng   thuê hai phòng chứ, chị Tiểu Băng  thể nào ngủ chung giường với   . Chị Tiểu Băng ở nhà   ăn uống cho  một chút, nếu ở chung sân với  ngoài, sẽ   để ý, như   tiện.”
Mẹ Bạch gật đầu đồng ý.
Bà  đầu  cằn nhằn: “Bố con  còn  về, cơm nước cũng xong ,  gì mà  lắm thế, ngày nào cũng ”.
Nhà cũ của gia đình họ Bạch.
Lần  bà Bạch   lóc om sòm nữa mà chuyển sang cách khác, bà   ở mép giường cạnh cửa, rơm rớm nước mắt.
Ông Bạch đang  hút thuốc cuốn, khói thuốc bay mù mịt.
Bố Bạch xoa bụng, ông đói , bữa tối còn  ăn bèn  dậy : “Bố, , nếu   chuyện gì thì con về đây”.
Bà Bạch chặn ngay  cửa  , với khí thế ‘Hôm nay  giải quyết xong chuyện  thì đừng   hết.’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-176-a.html.]
Bố Bạch bất lực thở dài: “Mẹ,  đừng  khó con nữa, nhà máy   của con,    ai  thì  , ngay cả đội trưởng cũng   ”.
Bà Bạch bĩu môi: "Vậy tại  vợ con   thể  ? Kỹ năng nấu thuốc của nó cũng chẳng  là bao."
Bố Bạch  sang  ông Bạch: “Bố, vợ con     dựa  bào chế dược liệu, mà là nấu cao thuốc. Tay nghề     mà”.
Vậy nên cãi cùn cũng vô ích thôi.
“Hơn nữa  cũng  già …”
Bà Bạch   nổi nữa, lông mày lập tức dựng ngược lên: “Mẹ già chỗ nào, bây giờ  vẫn xuống ruộng kiếm công điểm, cố gắng một chút là  công điểm tối đa đấy. Mẹ  nhà máy  vài năm,   để dành cho cháu đích tôn của tao”.
Lúc  bố Bạch mới hiểu tại  bà Bạch  cố chấp như , hóa  là vì cháu đích tôn của bà .
Bố Bạch xòe tay : "Con thật sự   nên  thế nào cả,    tìm ai thì ."
Nói xong ông định  bỏ .
Bà Bạch dang tay : “Không  ! Bảo vợ con nhường việc  cho  ”.
Bố Bạch tức giận đến mức bật : "Tại  chứ?"
Ông Bạch thở dài: “Thôi   nó ạ. Lão Tam, bố   nhà con sắp chuyển lên thị trấn sống ?”
Bố Bạch  gượng gạo gật đầu: “Vâng ạ, vợ chồng con  , Bạch Thục Hoa cũng   học đều ở  thị trấn, chuyển lên đó cho tiện”.
Ông Bạch thở dài: “Lão Tam , nơi  mới là gốc rễ của chúng , bố và  con vẫn còn ở đây”.
Bố Bạch  khó hiểu: “Thị trấn cũng  xa xôi gì , con cũng   chúng con  về, nhà con vẫn còn đây mà”.
Bà Bạch  thẳng: “Bố con và  thấy dùng nhà để dưỡng lão là  , con là con trai của chúng ,  thể bỏ rơi chúng  ”.
Bố Bạch thật sự  chọc tức đến bật : “Bố, , hai  đừng  cãi cùn nữa  , dùng nhà để dưỡng lão là chuyện   ghi chép rõ ràng,  ký tên đóng dấu đầy đủ,     đổi là  đổi  ”.
Nói đến đây ánh mắt ông lập tức trở nên sắc bén: “Bố, , hai  đừng   quá, nếu  đến lúc con nổi giận lên thì… Hừ!”