Cô thử hai , thấy bóng đèn  vẻ  yếu.
"Chị!"
Bạch Thục Hoa  Bạch Tiểu Quân, thấy trong mắt   là sự thích thú  hề giấu giếm.
Cô chỉ đơn giản giải thích qua cho   về nguyên lý hoạt động của bóng đèn, còn cho   tự tay giật hai dây điện nữa chứ.
 cô  cho   nghịch nhiều, sợ   cháy bóng đèn.
“Em trai, chúng   xem vòi nước, em thử vặn xem.” Bạch Thục Hoa khuyến khích  em trai của .
Cậu   thông minh,  mới thử   cách dùng lực,  vặn một cái là nước chảy ào ào xuống.
Cậu   ngạc nhiên: "Chị ơi,  nước!”
Bạch Thục Hoa chỉ huy: "Vặn hết cỡ .”
Cậu   : "Chị, nước chảy mạnh quá!”
“Vặn  , đừng lãng phí nước.” Bạch Thục Hoa kéo tay Bạch Tiểu Quân: "Chúng   xem nhà vệ sinh.”
Cậu   chút lưu luyến.
Lúc  khỏi cửa, Bạch Thục Hoa  đầu  ,  cô vẫn đang ở gian nhà phía đông kéo dây điện.
Hmm… Cô  chút lo lắng cho cái bóng đèn nhỏ .
Không thấy vẻ mặt của  nhân viên   cứng đờ  . Nếu   bố Bạch đưa cho   bao thuốc lá, đoán chừng    lên tiếng ngăn cản từ lâu .
 là nhận đồ của   thì dễ mềm lòng.
Trong lòng Bạch Thục Hoa cảm thán, nhưng việc   cản trở cô dắt Bạch Tiểu Quân  xem nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh cũng là gạch xanh mái ngói, mặt đất cũng là gạch xanh.
 là  kỹ lưỡng.
Đáng tiếc là   bồn cầu xả nước, nhưng cô cũng  hài lòng , mùi cũng  nặng lắm.
“Nhà vệ sinh   quá.” Cậu     gật đầu lia lịa.
“Ừ,  tệ.” Bạch Thục Hoa  đầu   thấy cây hạnh đào lớn,  lẽ sang năm sẽ  ăn quả hạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-179-a.html.]
Cậu  nghiêm mặt,  dáng  lớn: "Chị, em thấy căn nhà   hơn căn  nhiều.”
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Rõ ràng là .”
Cô   thấy bức tường bao,     là gạch xanh mà là gạch đỏ.
Có lẽ  khi căn nhà  sung công,    lợi dụng bức tường bao để chia cắt khu đất.
Cho nên bức tường bao  là do   xây ,   là một thể thống nhất với ngôi nhà, màu gạch khác  cũng là điều bình thường.
Cô cũng  quá câu nệ, mặc kệ gạch đỏ  gạch xanh, chỉ cần  thể che chắn  là  .
Phải  là, chiều cao của bức tường  còn cao hơn cả bức tường của đội sản xuất,  bằng mắt thường cũng  cao đến đỉnh đầu của ba cô.
Phải   đây, cô càng  càng ưng ý căn nhà ,   ý  quyết định ngay lập tức.
Thế nhưng cả nhà bốn  vẫn xem hết ba căn còn .
Nói  nhỉ, căn thứ ba, thứ năm thì bình thường, còn căn thứ tư cũng  tệ.
Bố Bạch  lập tức quyết định, chỉ  về nhà bàn bạc , dù  thì thuê nhà cũng là chuyện lớn.
Nhân viên cũng   cả, dù    cũng   hưởng phần trăm hoa hồng.
Anh  chỉ  bụng nhắc nhở, gần đây   nhiều  đến thị trấn hỏi thuê nhà, bảo họ nhanh chóng quyết định kẻo    thuê mất.
“Bố, chúng  thật sự đến nhà hàng quốc doanh ăn thịt ?” Cậu  cứ ngỡ  đang  mơ.
Bạch Thục Hoa xoa đầu Bạch Tiểu Quân: "Em  hỏi ba   đấy. Trưa nay ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh   là  quyết định từ   .”
Cậu  vẫn  yên tâm hỏi: "Sẽ  thịt chứ?”
Bố Bạch cô trêu chọc  con trai út: "Chưa chắc ,    bán hết .”
Cậu  lập tức cuống lên: "Vậy chúng  mau  thôi.”
Mẹ Bạch trừng mắt  bố Bạch: "Anh trêu con  gì. Con trai, con  xem mặt trời kìa, bây giờ mới  mười một giờ, còn  đến giờ ăn trưa, đảm bảo (thịt)  bán hết .”
Nhà hàng quốc doanh cách cửa hàng bách hóa  xa,  ngay  cùng một con đường.
Con đường  cũng là con đường chính của thị trấn, là nơi sầm uất nhất thị trấn,  nơi nào sánh bằng.
Cả nhà bốn  bước  nhà hàng quốc doanh, bên trong vắng tanh,  lẽ là vì  đến giờ ăn.