Bố Bạch quen đường quen lối  gọi món: "Năm cái bánh bao bột mì trộn, hai bát canh cải thảo,  thịt kho tàu ?”
Cô phục vụ mới chịu ngẩng đầu liếc bố Bạch, giọng lạnh tanh: “Chưa xong, chờ .”
Bạch Thục Hoa kéo Bạch Tiểu Quân  gần.
Bố Bạch  đầu hỏi hai chị em: “Chờ  ?”
Bạch Thục Hoa tranh thủ hỏi: “Có thịt bò hầm khoai tây  ạ?”
Cô phục vụ vẫn  ngẩng đầu: “Không  thịt bò.”
Bạch Thục Hoa thở dài, quả nhiên là  : “Chờ thôi, chiều nay cũng  việc gì gấp .”
Bố Bạch gọi thêm một phần đậu phụ sốt,  đưa tiền và phiếu ăn.
Bạch Thục Hoa  dẫn Bạch Tiểu Quân  tìm , cô cũng  xuống chờ sẵn.
“Mẹ,   hỏi bố gọi món gì ?” Bạch Thục Hoa tò mò.
Mẹ Bạch  để ý: “Phiếu ăn  hạn,  cho gọi hết cũng  ,     bán.”
Bạch Thục Hoa thấy  Bạch thật là hiểu chuyện.
Lúc , bố Bạch  tới: “Gọi món thịt kho tàu  chờ một lúc. Bố  gọi món khác , đợi thịt kho tàu xong cùng ăn luôn.”
Nghe ,  con cô đều   ý kiến.
Nhân lúc đồ ăn  , tranh thủ nghiên cứu một chút về chuyện nhà cửa.
“Bố, , hai  thích căn nào nhất?” Bạch Thục Hoa hỏi.
Cô bịt miệng Bạch Tiểu Quân đang định trả lời.
Bố  Bạch  , gần như đồng thanh: “Căn thứ hai.”
Bạch Tiểu Quân tuy   , nhưng vẫn  sức gật đầu bày tỏ sự đồng tình.
Bố Bạch : “Thực  căn thứ tư cũng , nhưng so với căn thứ hai thì  kém hơn hẳn,  điều căn thứ hai thì  rắc rối.”
Cho nên bọn họ còn  do dự một chút, nhưng cũng  nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-180-a.html.]
Mẹ Bạch thật  cũng thích: “Rắc rối gì chứ, chẳng qua là bắt nạt   goá bụa côi cút thôi, để xem  dám bắt nạt nhà  .”
Bạch Tiểu Quân siết chặt nắm đấm: “Con  sợ bọn họ! Con  kim, con sẽ đ.â.m c.h.ế.t bọn họ!”
Bạch Thục Hoa  nhịn , xoa mặt Bạch Tiểu Quân, thật đáng yêu, còn định đ.â.m   nữa chứ.
Bố Bạch là chủ gia đình vẫn thận trọng: “Bố  con  sợ, nhưng bố thường xuyên  vắng, nhà  con nhỏ, bố sợ lũ khốn nạn đó  tay với tụi con.”
Bạch Thục Hoa  căng thẳng, chẳng  cô là  gặp nguy hiểm nhất .
Không  Bạch Tiểu Quân, cô chính là quả hồng mềm nhất.
Mẹ Bạch cũng nghiêm túc: “Vậy… Hay là thôi,  thuê căn thứ hai nữa.”
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, nếu  mà cất cái vẻ mặt tiếc nuối đó  thì cô mới tin.
Bố Bạch gõ nhẹ lên bàn mấy cái: “Chiều nay bố  hỏi thăm xem  đó là ai,  ở nhà máy nào, xem    lai lịch gì  quyết định .”
Bạch Thục Hoa hỏi: “Bố, nếu tên đó là cán bộ thì ?”
Bố Bạch nhướng mày : “Bố còn mong  đó là cán bộ. Bây giờ Bí thư Huyện uỷ đang đích  lo chuyện di dời xưởng dược liệu, nếu là lãnh đạo nào cố tình gây khó dễ chuyện thuê nhà, bố sẽ báo cáo thẳng với Bí thư Huyện uỷ. Ông  sợ nhất là mấy thành phần bất hảo.”
Đến lúc đó, chúng sẽ bám lấy như đỉa đói, phiền phức vô cùng.
Ông  tiếp: “Bố còn  tìm hiểu thêm về hàng xóm nữa, chúng   thể sẽ sống ở đây khá lâu, cẩn thận vẫn hơn.”
Bạch Thục Hoa ăn một miếng thịt kho tàu của thập niên bảy mươi,  từ ngữ  đời dường như đều tan biến chỉ còn  một chữ ‘Ngon.’
Ngon đến ngây .
Không chỉ riêng cô, mà cả nhà đều ngây .
Một bát tô ú ụ thịt kho tàu hết veo trong nháy mắt, đến cả nước thịt cũng  chấm với bánh bao ăn hết sạch.
Bạch Tiểu Quân xuýt xoa: “Khác với thịt   ăn  đây.”
Mẹ Bạch thở dài: “Trước đây cả năm chỉ  chia  hai ba cân thịt, mỗi  ăn chỉ đủ để cảm nhận hương vị, đến cả gói bánh cũng  nhiều rau ít thịt, đây là thịt kho tàu nguyên thịt, cũng  hơn một cân,  mà  ngon cho .”
Mẹ Bạch  ăn  tấm tắc, đến lúc no bụng   thấy tiếc tiền, bèn hỏi: “Bao nhiêu tiền thế ?”
Bố Bạch như hiểu ý  Bạch, lập tức  : “Toàn là phiếu  dành dụm  lúc  công tác đấy. Có phiếu  cũng chẳng đắt đỏ gì .”