Cậu  mặt đầy hi vọng, ngẩng đầu hỏi: “Bố ơi,   bố còn  công tác nữa  ạ?”
Bố Bạch  lớn đáo: “Cái thằng nhóc , chỉ  cái bụng mà thôi. Sau  nhà  còn nhiều phiếu hơn nữa cơ.”
Vì giờ cả bố  Bạch đều  là công nhân, mỗi tháng ngoài tiền lương còn  lĩnh phiếu nữa.
Trước đây, tuy lương của bố Bạch cao hơn nhưng khoản phiếu thì lúc nào cũng  dè xẻn.
Cũng chẳng còn cách nào khác, phần lớn  phiếu đó đều là do đội trưởng  năn nỉ xin giúp, bọn họ  dám hoang phí.
Cậu   híp mắt: “Vậy là   nhà    ăn thịt kho tàu nữa ạ?”
Cô lên tiếng: “Sau  nhà   phiếu thịt , chúng  sẽ tự . Thịt kho tàu cũng  khó lắm .”
Nói thật lòng thì tay nghề của đầu bếp nhà ăn quốc doanh cũng   là quá xuất sắc, chỉ là nguyên liệu ,  cho nhiều. Cô cũng  đòi hỏi gì hơn!
Khó khăn duy nhất khi tự  thịt kho tàu ở nhà là gia vị  ít,  thì  phiên bản rút gọn .
Thịt thời   kiểu gì mà chẳng ngon.
Giá mà cô   gian thì cô   ngược  . Dành dụm thật nhiều thịt thời , để   còn  ăn thịt thơm lừng, xanh sạch,  thuốc,  cám công nghiệp.
Tiếc là  .
Haizz! ...
Mẹ Bạch lên tiếng: “Con gái lớn nhà  nấu ăn ngon thật.”
Cậu  gật đầu đồng tình: “Chị gái  tiếc dầu ăn tí nào.”
Mẹ Bạch  : “  đấy. Mỗi  con bé xào rau thì bằng  xào ba . May mà bố con  bản lĩnh mua  dầu ăn, chứ  thì nhà   ăn rau luộc cả nửa năm trời . Con  thấy nửa năm nay    dám nhờ chị con nấu ăn .”
Cô lè lưỡi  xòa, cô cũng   lãng phí dầu ăn, chỉ cho một chút xíu mà thôi.
Cô  sang bố Bạch: “Bố ơi,   xưởng dược liệu chuyển lên thị trấn ,  thể mở rộng thêm nhiều hoạt động kinh doanh khác. Ví dụ như đổi dầu ăn với xưởng ép dầu, đổi vải vóc với xưởng dệt, hàng đổi hàng, cơ quan với cơ quan, như    đầu cơ trục lợi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-181-a.html.]
Thật  bố Bạch cũng   ý  từ lâu, nhưng  đây đúng là ‘Đóng cửa bảo ’, bố Bạch : “Trước đây sản phẩm của xưởng  đơn điệu quá, xưởng ép dầu cũng   cần dùng nhiều cao thuốc như . Phải đợi đến lúc nào sản xuất  các loại thuốc thông dụng, lúc đó mới  nhiều thứ để trao đổi.”
Mẹ Bạch xua tay: “Thôi thôi, hôm nay là đến thuê nhà, đừng  bàn chuyện công việc nữa. Người đông , chúng  về nhà thôi.”
Quyết định chuyển nhà , hành lý đương nhiên  thu dọn cho gọn gàng.
Bố Bạch : “Mọi  về  , để  hỏi thăm   .”
Hỏi thăm gì thì khỏi   cũng .
Bố Bạch  tiếp: “Nếu thấy  thỏa thì  sẽ đặt cọc luôn căn nhà thứ hai.”
Mẹ Bạch   đồng ý: “Được, đặt cọc sớm cho yên tâm.”
Ba ngày  thì đặt cọc xong căn nhà, bố Bạch trực tiếp đưa luôn tiền thuê nhà nửa năm.
Người  thuê căn nhà đó là một công nhân bình thường, nhưng  vợ của  đó  là cán bộ nhỏ ở ủy ban cách mạng, đúng là ‘Mượn oai hùm.’
Để tránh rắc rối, bố Bạch đành  nhờ đến  quen, trực tiếp gặp mặt  chuyện với  vợ  đó, nhận  lời đảm bảo  mới yên tâm thuê nhà.
Lại sắp chuyển nhà !
Lần  hành lý tương đối nhiều, đường  xa, bố Bạch   mượn xe bò.
Chạy  chạy  hai chuyến mới chuyển hết đồ đạc.
Lần   ai bỏ quên Bạch Tiểu Quân, nhưng đồ đạc của   thì   chở lên thị trấn mà là đưa đến trạm xá.
Sau    sẽ ở hẳn bên cạnh thầy lang.
“Chị Hai!”
Cô dừng    , nghĩ thầm chắc    nỡ xa nhà. Tuy   vẫn  thể gặp  thường xuyên, nhưng dù  cũng xa hơn ,  thể ngày nào cũng gặp mặt  nữa.
Trong lòng cô cũng buồn man mác: "Tiểu Quân, mỗi tuần chúng  đều  thể đoàn tụ mà, em học y cho , cố gắng  nghiệp sớm."