Mẹ Bạch thấy tiếc tiền : "Nhà  là nhà gì chứ, cái  cũng mua cái  cũng mua. Không  đồng hồ cũng  ảnh hưởng đến việc học của con , huống hồ    loa phát thanh báo giờ . Một giờ báo một , tiện  bao nhiêu."
 bố Bạch   đồng tình: "Anh thấy mua một cái đồng hồ còn  hơn, mỗi  bố  công tác ở bên ngoài   cái gì để xem giờ,  phiền phức."
Bạch Thục Hoa  cãi  bố Bạch, cô cũng cho rằng tính chất công việc của ông cần  một cái đồng hồ.
Mẹ Bạch cũng đồng ý: " máy  phát phiếu đồng hồ, chúng  mua thế nào đây. Ra chợ đen ?"
Bố Bạch xua tay: "Thôi, đợi xưởng dược liệu thành lập xong, lãnh đạo sẽ thưởng phiếu, đến lúc đó  sẽ xin đại đội trưởng."
Mẹ Bạch nhắc nhở ông: "Còn gọi là đại đội trưởng ."
Bố Bạch : "Anh   chúng  gọi như  mà."
Bạch Thục Hoa hỏi bố Bạch: "Bố, dạo  bố  nhiệm vụ công tác ?"
Bố Bạch gật đầu: "Tất nhiên là , bên xưởng  thuốc mới, bố   giới thiệu với các bệnh viện."
Bạch Thục Hoa quyết định: "Ngày mai con sẽ gói sủi cảo,  nấu thêm xương hầm đậu cô ve khoai tây,  xào thêm đậu phụ."
Bố Bạch thốt lên: "Phong phú thế , còn ngon hơn cả ngày lễ."
Bạch Thục Hoa tỏ vẻ đương nhiên: "Bố   thể mãi dùng tư tưởng cũ như  , bây giờ gia đình chúng   hai   , mức sống cũng  tăng lên."
Bố Bạch liên tục : "! ! Chúng  là gia đình  hai   ."
Mẹ Bạch vạch trần: "Tiền lương bên xưởng dược liệu  cao ."
Bố Bạch  lạc quan: "Đợi chúng   , tự nhiên lương cũng sẽ tăng, năm  chắc chắn sẽ tăng."
Bạch Thục Hoa nịnh nọt: "Bố,  bố thì xưởng dược liệu chắc chắn  tăng lương!"
Chú Lê      , nhân tài là quý nhất, bố cô chính là nhân tài hiếm .
Bố Bạch  lớn : "Con gái lớn đúng là  mắt ."
Mẹ Bạch  thích  hai bố con họ đùa giỡn, bà giục giã: "Ăn xong , em  dọn dẹp ."
Bạch Thục Hoa vội vàng  giày: "Mẹ, con giúp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-185-a.html.]
"Chị!"
Bạch Thục Hoa đón lấy Tiểu Quân: "Lại mập  , eo cũng  thịt ."
"Khặc khặc khặc..."
Bạch Tiểu Quân  chạm  chỗ ngứa, cả  vặn vẹo như bánh quai chèo: "Chị, chị gói sủi cảo ?"
Bạch Thục Hoa gõ  trán  : "Ngày nào em cũng ăn ngon, còn nhớ đến sủi cảo của chị ."
Bạch Tiểu Quân bĩu môi: "Sư phụ bận lắm, em và chị Tiểu Băng    gói sủi cảo."
Bạch Thục Hoa   cái giỏ của   hỏi: "Bên trong  gì ngon thế."
Trong lòng cô nghĩ, em trai thật , còn  mang quà cho chị.
Mang gì cô cũng vui, dù  đó cũng là tấm lòng mà. Đều là tấm lòng thương chị của em trai.
Bạch Tiểu Quân còn  khoe khoang: "Trùn đất khô  em phơi nhiều lắm, năm nay gà nhà  sẽ   đói khi  đông . Chị   bây giờ bọn Nhị Cẩu khó lừa lắm, diều gỗ cũng  dùng  nữa, truyện tranh cũng
chỉ dùng  hai ngày."
Bạch Thục Hoa trợn mắt   , Bạch Tiểu Quân  hề nhận , miệng vẫn luyên thuyên : "Sau đó  còn cách nào, em đành kể chuyện cho bọn họ , nhưng   kể truyện tranh, đều là em bịa lung tung đấy nhưng bọn họ  thích ."
Bạch Thục Hoa đột nhiên : "Không  gói sủi cảo nữa."
Bạch Tiểu Quân "Á" lên một tiếng: "Đừng mà chị! Chắc chắn  gói,   em còn  học hỏi, đợi em học xong sẽ gói sủi cảo cho chị ăn."
Bạch Thục Hoa đảo mắt: "Dạo  em  học món mới nào ?"
Bạch Tiểu Quân lắc đầu: "Không  món mới nào, chỉ là món hầm thập cẩm trong nồi lớn mà thôi."
Bạch Thục Hoa xoa đầu  : "Vậy lát nữa chị sẽ nhờ em  đậu phụ và xào khoai tây sợi, em chọn  ba củ khoai tây   rửa sạch ."
Bạch Tiểu Quân  vui: "Thật sự để em xào ?"
Bạch Thục Hoa sửa : "Đậu phụ  thể xào, như  sẽ nát mất, em  om mới . Cho em  bếp, em  tự tin ?"