Mẹ Bạch   ngớt: "Anh   lợn đá ?"
Bố Bạch trả lời: "Nó  để ý đến , dù  cũng ăn no căng bụng ."
Bạch Thục Hoa giật giật khóe miệng: "Bố   đau bụng ?"
Bố Bạch nhớ  một chút: "Không nhớ nữa, bố chỉ nhớ là  ngon lắm, nhưng sữa vẫn còn nóng hổi."
Mẹ Bạch : "Anh cũng may mắn lắm đấy, trâu bò lợn của đội đều là bảo bối,   trông chừng,  trộm uống sữa sẽ  đánh.  chúng    tài như , nhiều nhất chỉ để mắt đến thức ăn của chúng là bánh đậu mà thôi."
Bạch Thục Hoa  bánh đậu, chính là bã còn   khi ép dầu đậu nành.
Vì khi ép dầu, đậu nành ngâm nở  ép thành hình tròn, dầu  ép hết,  bã còn  vẫn là hình tròn nên  gọi là bánh đậu.
Thực  nó  còn nhiều chất dinh dưỡng nhưng  là thức ăn  cho trâu, bò, lợn.
 một khi con   đói thì nào còn quan tâm đến dinh dưỡng  , chỉ mong  thể no bụng, cũng chính vì  mà   đói quá  trộm bánh đậu để ăn.
"Lúc đó vì  trộm  chút bánh đậu mà nghĩ  đủ  cách."
Mẹ Bạch  cảm thán: "Không ngờ bây giờ chúng   thành công nhân. Trước đây   mơ cũng  dám nghĩ như ."
Bạch Thục Hoa  xuống mép giường: "Có gì mà  dám nghĩ, chúng  mới đến  chứ. Sau  bố   theo con  Bắc Kinh hưởng phúc nữa."
Mẹ Bạch  lớn: "Ôi trời ơi,  dám nghĩ , đó là nơi chủ tịch ở chúng  đến đó  gì chứ"
Bạch Thục Hoa sắp hết  nổi : "Bắc Kinh là một thành phố lớn, phồn hoa đông ,    đến  chứ."
Bố Bạch tiếp lời: "Có thể đến, bây giờ bố  công tác chỉ ở huyện gần, xa nhất là đến thành phố, đợi khi xưởng dược liệu mở rộng quy mô, chúng     thể đến Bắc Kinh, Thượng Hải. Bố   qua  báo, cũng thật sự  đích  đến đó một chuyến."
Mẹ Bạch nhăn mặt: "Phải tốn bao nhiêu tiền tàu hỏa, lãng phí quá,  tiền đó mua thịt ăn  ngon hơn ."
Bạch Thục Hoa đột nhiên nảy  một ý: "Bố ,  là chúng   chụp ảnh cả nhà ."
Bố  Bạch nhất thời đều   gì.
Bố Bạch bật dậy : " ,  thể chụp ảnh."
Mẹ Bạch  chút động lòng nhưng vẫn  do dự: "Hình như khá đắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-190-a.html.]
Bố Bạch  hào sảng : "Có thể đắt đến  chứ, chúng  cũng  chụp nhiều. Mau  dậy dọn dẹp , chúng   chụp ảnh."
Bạch Tiểu Quân vỗ tay nhỏ chạy vòng vòng trong nhà: "Chụp ảnh! Chụp ảnh!"
Sau đó dọn dẹp một lúc lâu.
Mẹ Bạch còn  gội đầu nhưng trời lạnh, trong chốc lát sẽ  khô , nếu còn chậm trễ nữa thì   sẽ tan  mất.
Bố Bạch dỗ dành một hồi  Bạch mới từ bỏ ý định nguy hiểm .
  quần áo mới, chải đầu, rửa mặt, thoa chút phấn cũng mất khá nhiều thời gian.
Thực  Bạch Thục Hoa   với  Bạch rằng ảnh bây giờ   thể là ảnh đen trắng.
Vì  việc cố tình chọn một chiếc áo màu xanh quân đội là  cần thiết, dù  chụp  cũng chỉ  một màu mà thôi.
 thôi đừng  nữa, để  Bạch  một lúc .
Một nhà bốn   tiệm ảnh.
Ở đây  vắng vẻ, chỉ  một  thợ,   cũng  chủ động chào hỏi mà cúi đầu   đang  gì.
Bố Bạch chủ động tiến lên, đưa  nọ một điếu thuốc: "Anh bận , hút một điếu ."
Thuốc đưa  ,   mới nhiệt tình hơn một chút: "Chụp ảnh ?"
Bố Bạch "Ừ” một tiếng: " và vợ  chụp một tấm,  chụp thêm một tấm ảnh gia đình."
Mẹ Bạch lập tức ngăn : "Chỉ chụp ảnh gia đình thôi, dù  ở đó cũng  hai chúng , chụp thêm một tấm nữa  gì."
Bạch Thục Hoa  thể    Bạch đang nghĩ gì, bà đang sợ phí tiền đây mà.
Người chụp ảnh vốn dĩ    Bạch: "Đến đây nào. Mọi  chụp cái nào ?"
Bố Bạch lập tức trả lời: "Chụp của hai chúng  ."
Lúc   Bạch cũng  phản đối nữa, dù  tháng nào cũng  lương, họ  chụp nổi một tấm ảnh .