Người chụp ảnh  hỏi: "Hai    ?"
Bố  Bạch bàn bạc một chút  đó chọn .
Bố Bạch  chỉ huy  bê một cái ghế dài tới.
Sau đó hai   lên, chuẩn  chụp ảnh.
Bạch Thục Hoa đau cả răng,   quá hấp tấp  .
Cô vội vàng ngăn : "Đợi ."
Cô lấy lược gỗ  chải đầu cho bố  Bạch, gió thổi nên tóc họ   gọn gàng cho lắm.
Sau đó cô còn chỉnh  cổ áo cho họ.
Vuốt thẳng quần áo.
"Bố    giữa , vợ chồng già   gì mà ngại."
"Phụt!..."
Người chụp ảnh : "Đây là con gái hai  , thật là hài hước.”
Bố  Bạch mặt đỏ bừng bừng, trừng mắt  Bạch Thục Hoa, nhưng dù  cô cũng  sợ.
Cô còn  hiệu cho hai   gần  hơn.
"Mẹ,  nghiêng đầu , đừng cứng nhắc như . Cười lên chứ,   mặt lạnh  gì!"
Người chụp ảnh  thúc giục, cũng  quan tâm, chỉ  Bạch Thục Hoa chỉ huy.
Cô chỉ huy càng nhiều, bố  Bạch càng cứng nhắc.
Bạch Thục Hoa thở dài: "Bố  xuống , con và Tiểu Quân  mẫu cho bố  xem."
Bạch Tiểu Quân lập tức chạy lên, mắt sáng lấp lánh.
Mẹ Bạch gõ  trán Bạch Thục Hoa: "Chỉ  con là nhiều chuyện."
Bạch Thục Hoa ôm trán ấm ức: "Hiếm lắm mới chụp một tấm, chúng   thể chụp  một chút ."
Bố Bạch  hiểu chuyện, chủ động châm lửa cho  chụp ảnh: "Xin   bạn, con   nghịch ngợm. Trước đây  từng chụp ảnh nên  mới cứng đơ,    như thế."
Người chụp ảnh : "Nhiều  đều như , nhưng chụp xong vẫn  thể xem ."
Bạch Thục Hoa và Bạch Tiểu Quân   lên ghế: "Tiểu Quân, em khoác tay lên vai chị, nghiêng đầu về phía chị ."
Người chụp ảnh  : "Hay là  chụp cho hai đứa trẻ  một tấm ,    quá nhưng chúng tạo dáng  lắm đấy."
Bạch Thục Hoa nhướng mày, coi như    mắt !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-191-a.html.]
Dưới sự chỉ huy sáng suốt của Bạch Thục Hoa, bố  Bạch vẫn cứng đơ chụp ảnh.
Đợi  chụp ảnh  hộ xong, bố  Bạch lập tức khôi phục trạng thái từ ‘Búp bê gỗ’ sang bình thường.
Mẹ Bạch còn lẩm bẩm: "Con  xem   thế , chúng  cứ như  đóng đinh ."
Bố Bạch  chút  hài lòng, ông là  từng trải,   thể  chụp ảnh  cho sợ  chứ, thật sự   mất mặt.
"Bố  đừng , còn  chụp ảnh gia đình nữa." Bạch Thục Hoa gọi hai  .
Bố  Bạch lập tức cảm thấy cả  cứng đơ.
"Tiểu Quân, em  giữa bố  ." Bạch Thục Hoa trực tiếp ấn Bạch Tiểu Quân  xuống.
"Chị, chị  ?" Bạch Tiểu Quân hỏi.
Bạch Thục Hoa trả lời: "Chị   em."
Mẹ Bạch  đầu : "Đứng   gì, cái ghế dài  đủ dài, chen chúc một chút là   thôi "
Bạch Thục Hoa giật giật khóe miệng, đây là vấn đề  thể     , cũng   xếp hàng ăn quả, chụp ảnh thì   chứ.
Mặc dù cô   nhiều kỹ thuật chụp ảnh nhưng  xếp hàng như  chẳng  gì đặc sắc cả.
"Mẹ,   ngay ngắn  ."
Bạch Thục Hoa  đến  Bạch Tiểu Quân, hai tay vòng qua cổ  , đặt cằm lên vai  : "Chú ơi, đừng quên hô một, hai, ba, cà rốt nhé."
Người chụp ảnh đáp : "Không quên . Bắt đầu đây,  đếm  nhé, một, hai..."
"Chị, chị đừng thở nữa, ngứa lắm." Bạch Tiểu Quân vặn vẹo .  vẫn cố gắng kiềm chế.
"Im miệng!" Bạch Thục Hoa mặt thì  nhưng miệng   lời đe dọa.
Bố  Bạch vô thức  hai chị em, lúc   chụp ảnh  hô "Cà rốt." .
"Tách!"
Ảnh  chụp xong.
"Ôi chao! Chúng  ngoảnh đầu !" Mẹ Bạch vô cùng sốt ruột.
Nếu  chụp  chẳng  là phí tiền  .
Bạch Thục Hoa vội vàng an ủi: "Không ,  ,  lẽ như  sẽ tự nhiên hơn."
Ít để  dấu vết tạo dáng hơn.
 cụ thể thế nào thì cô  ,  rửa  thì  ai dám đảm bảo là   .
Mẹ Bạch lẩm bẩm: "Không chụp  góc mặt chính diện, tiền  bỏ phí ."