Bố Bạch thì  , dù  cũng chụp xong .
Ông nhanh chóng  trả tiền, tiện thể hỏi bao lâu thì  thể lấy ảnh.
Một tấm ảnh kích thước bình thường là một đồng hai, thật sự  rẻ.
Họ chụp hai tấm là hai đồng bốn, ba ngày   thể đến lấy ảnh.
Thực  bố Bạch   chụp ảnh  trả tiền  nhưng ông  đưa một điếu thuốc,  thợ ảnh mới chụp ảnh cho họ , thật sự  tùy hứng.
Bốn    từ tiệm ảnh, sức lực  hết, vẫn còn đang thảo luận.
"Con  xem chụp ảnh là như thế nào ,   thể in  lên  thế." Mẹ Bạch mặt đầy vẻ ‘Không hiểu nổi.’
Bạch Thục Hoa  rùng : "Mẹ,  đừng  đáng sợ như  chứ."
Còn in  lên nữa chứ, ý bà là ‘Đánh  như treo tranh’ .
Mẹ Bạch lập tức chuyển hướng câu chuyện: "Con , bảo chụp thì chụp cho đàng hoàng , cứ bày trò Tây Tạng linh tinh, bố  đều ngoảnh đầu , chỉ chụp  nửa mặt."
Bạch Thục Hoa thực sự  thấy đây là vấn đề lớn,  ít  còn chỉ chụp một cái phông nền.
 cô cũng  đây là  cách thế hệ,   thông , thôi thì cô cứ đổ : "Đều tại Tiểu Quân, em  cứ liên tục động đậy."
Bạch Tiểu Quân cũng  chịu  đổ : "Chị thở  cổ em ngứa, tóc chị cũng  em đau đấy."
Bạch Thục Hoa trừng mắt,  thế , áp lực huyết thống  chế ngự    nữa .
Bố Bạch vội vàng hòa giải, sợ hai   cãi : "Được ,  , dù  cũng chụp xong ,   , chúng  về nhà nhanh , ngoài trời lạnh quá."
"Bố, , chúng  ghé qua trạm thu mua phế liệu một chút nhé?" Bạch Thục Hoa   về nhà.
Bạch Tiểu Quân  biến thành đứa em ngoan,  giơ cả chân tay đồng ý: "Đi, !"
Bạch Thục Hoa : "Bố, bố  mua lò sưởi , nếu trạm phế liệu  đồ cũ chắc chắn sẽ rẻ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-192-a.html.]
Lời   thuyết phục  bố Bạch nhưng  Bạch   để tâm.
Chủ yếu là đồ ở trạm phế liệu thực sự rẻ.
Cuối cùng bố Bạch cũng chỉ còn cách  theo, còn  Bạch thì về nhà nấu cơm.
Nửa đường, Bạch Thục Hoa bắt đầu lộ  mục đích thật sự: "Bố, báo ở nhà  đổi , Tiểu Quân cũng  tìm mấy quyển truyện tranh, con cũng  xem  vở bài tập nào dùng  ."
Bố Bạch phất tay: "Mua, mua hết."
Sau đó ông lén sờ túi , vì   giá chụp ảnh, ông chỉ  là đắt nên trực tiếp mang theo vài tờ tiền năm đồng,  đó trả tiền  chia , còn  hai đồng sáu, chắc đủ cho con gái, con trai mua đồ .
Ba  họ nhanh chóng  trạm phế liệu,  đó mỗi  tách  mỗi ngã, đây là do Bạch Thục Hoa đề xuất.
Nghĩa  mặt chữ, như    thể tiết kiệm thời gian,   thể về nhà sớm.
 lý do thực tế là ‘Ai  tìm bảo bối mà    một  chứ!’
"Ôi, quy mô nhỏ quá."
Bạch Thục Hoa  nhịn  phàn nàn về quy mô của trạm phế liệu, vì nó  ảnh hưởng đến việc tìm bảo bối của cô.
Lật tung hết cả lên cũng   gì  ho.
Nghĩ cũng , nơi      bao nhiêu  lật , đồ  cũng sớm  lấy  hết.
Cô cầm một xấp báo nhỏ  tìm bố Bạch: "Bố, bố tìm  đồ gì  ?"
Bố Bạch chống nạnh lắc đầu: "Bên   là bình vỡ các loại. Mua về cũng  nung , phiền phức lắm. Lò sưởi thì chẳng thấy bóng dáng , bố  ngay là nó   ở đây mà."
Bạch Thục Hoa  ngượng ngùng: "Bố, con cũng  tìm  vở bài tập,   bố  huyện hoặc thành phố thì hỏi giúp con nhé, gọi là vở bài tập Toán Lý Hóa, nếu hiệu sách Tân Hoa   thì chỉ còn cách  tìm ở trạm phế liệu. Đây là bộ vở bài tập cấp ba,  quan trọng với con."
Nói chính xác là  quan trọng với kỳ thi đại học trong tương lai.
Bố Bạch  vui vẻ đồng ý: "Được, bố nhớ , đảm bảo sẽ mua cho con. Con gái lớn  học tới kiến thức cấp ba  , còn  nhảy lớp nữa ? Bố thấy thôi đừng con ạ, con còn quá nhỏ, dù   nghiệp cấp ba thì nhà máy cũng chê con nhỏ mà thôi."