Mẹ Bạch   ý định đợi bố Bạch, vì  hai  con ăn .
Hai  ăn gần xong thì bố Bạch mới vội vã về nhà.
Có lẽ ông đói lắm ,   xuống là ăn luôn.
Ăn một  nửa bát ông mới thở dài : "Đói c.h.ế.t mất, vợ , mai   công tác  huyện."
Bạch Thục Hoa lập tức nhắc nhở: "Bố ơi, đừng quên vở bài tập của con đấy."
Bố Bạch gật đầu: "Nhớ , nhớ ."
Mẹ Bạch hỏi: "Lại  mua gì nữa ? Anh cứ chiều hư nó."
Bạch Thục Hoa vội vàng giải thích: "Là vở bài tập để học, ở trấn  , con bảo bố đến hiệu sách Tân Hoa ở huyện xem thử."
Mẹ Bạch lập tức đổi giọng: "Thế thì  mua , lúc về mang nhiều tiền một chút. Bố nó ơi, ảnh lấy về ."
Bố Bạch đưa tay: "Đâu ? Để  xem thử."
Mẹ Bạch  dậy mở tủ, đưa hai tấm ảnh như bảo bối cho ông xem.
Bố Bạch chà tay  , mới cầm ảnh: "Chụp  thật! Tấm   hơn!"
Bạch Thục Hoa thò đầu , thấy tấm ông khen chính là tấm ảnh chụp gia đình.
Quả nhiên thẩm mỹ của cả nhà cô đều bình thường, trực tuyến.
Bạch Thục Hoa nhân cơ hội : "Bố ơi, nhà    khung ảnh, chúng  tự  một cái , việc  cũng đơn giản lắm, đóng bốn thanh gỗ nhỏ thành khung,  kiếm một miếng kính và hộp giấy là   ngay."
Bố Bạch xua tay: "Bố thật sự   năng khiếu đó,   bố về đội sản xuất sẽ tìm ông già Mụn , ông   như chơi , bố  mấy ngày  chắc   , mà   thì cũng  ."
Mẹ Bạch  : "Anh còn  như  ."
Bố Bạch  thấy  gì sai: "Chuyện chỉ cần hai điếu thuốc,  phí sức  gì."
Bạch Thục Hoa thấy bố Bạch   sai, ai cũng  sở trường, cũng  khuyết điểm riêng,  nên cưỡng cầu  gì.
"Bố ơi,   bố  công tác mấy ngày ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-195-a.html.]
Bố Bạch cũng  giấu chuyện công tác: "Sáng mai bố , tối về nhờ xe của đội vận tải, cũng  ở ngoài."
Bạch Thục Hoa nghi ngờ: "Trấn  còn  đội vận tải ạ?"
Trước đây cô thực sự  .
Bố Bạch giải thích: "Đội vận tải là của huyện nhưng gần đây  chở lương thực (từ trấn lên kho lương thực của huyện, đều là lương thực công do các đội sản xuất nộp),  đây bố quen hai  thợ,  chuyện  dễ,    thể  nhờ xe."
Bạch Thục Hoa vẫn luôn  bố Bạch giao du rộng rãi, cô  thấy lạ gì khi ông  thể  nhờ xe của đội vận tải.
Cô chỉ  thể   đây ở đội sản xuất  hạn chế sự phát triển của bố Bạch.
Mẹ Bạch ăn xong miếng cơm cuối cùng: "Chỉ  một ngày thì  cần mang theo hành lý gì ,  thứ gì bắt buộc  mang thì em sẽ giúp  thu dọn."
Bố Bạch xua tay: "Không cần ,  cần mang gì cả, chỉ cần   là  ."
Trong lòng Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, đây chính là cách nịnh nọt của những năm bảy mươi.
Sau bữa cơm, hai bố con cô  cùng  nghiên cứu kỹ hai tấm ảnh.
"Sau  chúng  chụp ảnh cứ theo cách  mà ." Bố Bạch càng  càng thích bức ảnh chụp gia đình.
Bạch Thục Hoa nhân cơ hội đề nghị: "Bố ơi,   mỗi năm chúng  chụp một tấm ảnh , như    em và em trai lớn lên,  ảnh sẽ  chúng con  lớn lên như thế nào."
Bố Bạch trả lời  sảng khoái: "Chụp! Lúc về bảo ông già Mụn  thêm mấy cái khung ảnh, chúng  sẽ treo đầy tường (ảnh), như  cũng  ."
Trong đầu Bạch Thục Hoa hiện  một từ 'Tường ảnh’ khá mới mẻ.
Thời gian trôi nhanh,  đến cuối năm, dạo gần đây bố Bạch  bận, bận rộn đổi vật tư với một  nhà máy lớn ở huyện để phát quà tết cho công nhân nhà máy thuốc.
Trong đó cũng  phần của ông và  Bạch, một lúc chiếm hai phần, đương nhiên  để tâm.
Họ  đổi  bột mì, vải bông, dầu, thịt, kẹo, trứng gà.
Gần như  đủ quà tết.
Sở dĩ thuận lợi như  là vì loại thuốc thông thường mà xưởng dược liệu mới cho  mắt gần đây  hiệu quả  mà giá thành  rẻ, xưởng sản xuất nào mà   dự trữ nhiều một chút.