Một vẻ ‘Thân chính  sợ bóng xiên’.
Cô là Bạch Kiên Cường!
Chuyện ầm ĩ đến mức hiệu trưởng cũng kinh động,  khi hiểu rõ sự việc thì bắt đầu hòa giải.
Bây giờ trường học đều như , càng ít chuyện càng .
 Bạch Thục Hoa vẫn nhận , các giáo viên đều thiên vị cô, đều khuyên Hứa Đan chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa .
"  tìm GW,   tố cáo!" Hứa Đan buông lời tàn nhẫn  trực tiếp bỏ chạy.
Các giáo viên cũng  quản Hứa Đan nữa, dù  cô  cũng  trưởng thành ,  sợ mất.
Quay sang an ủi Bạch Thục Hoa: "Bạch Thục Hoa, về học ,  gì  hiểu thì đến hỏi thầy."
"Cảm ơn thầy." Bạch Thục Hoa chân thành cảm ơn.
Lúc  còn  quên rút roi mây của cô  .
"Khụ khụ... Bạch Thục Hoa."
Người lên tiếng là phó hiệu trưởng, ông  còn kiêm nhiệm chức chủ nhiệm giáo dục.
"Cái roi nhỏ    đừng mang đến trường nữa."
Bạch Thục Hoa   thể đồng ý, nhất định  thể. Cơ thể cô vốn  nhỏ bé,   vũ khí thì bất tiện lắm.
"Hiệu trưởng Ngưu, Hứa Đan còn đến trường ? Cô  chắc chắn sẽ  đánh em nữa chứ?"
Phó hiệu trưởng Ngưu  dám đảm bảo, chỉ  thể : "Cô  đánh em thì em gọi thầy, thầy sẽ   cô  đánh em ."
Bạch Thục Hoa ấm ức: "Hiệu trưởng Ngưu, nếu em  đánh thì mách thầy  tác dụng gì?"
Sau đó dùng mắt liếc trộm xung quanh, miệng lẩm bẩm: "Thầy cũng  thể giúp em đánh trả  ."
Ngẩng đầu đảm bảo: "Hiệu trưởng Ngưu, thầy xem thế   , em sẽ để roi  hộc bàn. Chỉ cần Hứa Đan  chủ động  tay với em, em đảm bảo sẽ  đánh cô ."
Phó hiệu trưởng giật giật khóe miệng,  đó vẫy tay gọi Bạch Thục Hoa  ngoài  chuyện.
Kết quả cuối cùng là cô vẫn  mang theo roi nhưng   tùy tiện lấy , cũng   để các bạn học khác đụng .
Còn tiết lộ Hứa Đan  chút quan hệ với GW, cô  là học sinh chuyển trường từ huyện đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-221-b.html.]
Cuối cùng là để cô yên tâm học hành mà  cần sợ hãi, trường sẽ  để  ngoài  loạn.
Bạch Thục Hoa trở về lớp, tiếng chuông  học  vang lên, những   xem náo nhiệt,  hỏi thăm tình hình tiếp theo chỉ  thể ngoan ngoãn về chỗ . Giáo viên cũng  nhắc đến một lời, như thể chuyện dùng roi đánh   tồn tại, điều  cũng khiến Bạch Thục Hoa thở phào nhẹ nhõm.
 đến giờ  chơi, cô vẫn  chạy  , các bạn học  vây quanh.
Cô cũng  thêm mắm dặm muối, kể  sự việc một  nữa.
"Cái roi đó các  đừng đụng , bây giờ hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục đều để mắt đến nó. Nếu xảy  chuyện thì đừng trách   nhắc nhở ."
Bạch Thục Hoa cũng vì chuyện  mà tốn nước bọt,  với các bạn học rằng  thể tò mò về roi của cô nhưng đừng đụng , nếu  hậu quả sẽ  nghiêm trọng.
Buổi tối tan học, Bạch Thục Hoa  đón Tống Tiểu Băng. Hôm nay cô bé trực nhật, sẽ về muộn một chút.
Trên đường , cô liên tục  chỉ trỏ. Bạch Thục Hoa      ‘Nổi tiếng’ .
 cô cũng  để ý lắm. Vẫn là câu  đó,  mất miếng thịt nào.
Đi  nửa đường, Bạch Thục Hoa phát hiện Tống Tiểu Băng đang lén  cô.
Có đến nỗi  , cô đảo mắt trong lòng. Nhìn cô nữa thì cũng chẳng    chuyện gì .
Thôi thôi, hỏi thẳng luôn : "Chị Tiểu Băng,  ?"
Xin đừng  lén nữa,  thẳng , cô  ,  sợ .
Tống Tiểu Băng che miệng, một lúc lâu  mới cẩn thận hỏi: "Thục Hoa,   em dùng roi đánh  ."
Bạch Thục Hoa nghĩ thầm, cô  ngay là chuyện  mà.
Cũng   gì  giấu, dù  nửa trường cũng  .
"Ừm nhưng   em  tay ."
Không thể  kể  sự việc một  nữa.
"Chị   với em , chúng   gây chuyện, cũng  sợ chuyện."
Tống Tiểu Băng đầy vẻ sùng bái: "Thục Hoa, em lợi hại thật, cái roi của em ?"
Bạch Thục Hoa : "Em chỉ là một học sinh bình thường,   thể ngày nào cũng mang theo roi. Đó cũng   là thứ gì , chỉ là tự em đan bằng cành liễu thôi,  ."