Người đàn ông trung niên dừng tay đẩy cửa: "Ông  nhà máy, đến đây  gì? Có chuyện gì thì tìm nhà máy chứ!"
Bạch Thục Hoa  đối phương     là đang thoái thác trách nhiệm, mà là quan niệm chung của   trong thời đại .
Có chuyện gì thì tìm nhà máy, nhà máy lo từ sinh lão bệnh tử của công nhân,   là bát sắt thì là gì?
Bố Bạch vội vàng giải thích: "  thư giới thiệu, là con gái , nó  đến huyện mua sách. Năm nay nó học lớp 9, năm  thi lên cấp ba,  đến hiệu sách Tân Hoa ở huyện.  nghĩ    cũng đến huyện nên cho nó  theo , tiện thể mở rộng tầm mắt."
Lời giải thích  cũng  hợp lý.
Người đàn ông trung niên bảo bố con Bạch  phòng  việc: "Vào ,   chuyện."
Ông   Bạch Thục Hoa: "Cô bé  bao nhiêu tuổi , học lớp 9 ?"
Bố Bạch  nhịn   chút khoe khoang: "Con gái  thích học, học hết tiểu học chỉ mất hai năm, kỳ thi cuối kỳ năm nay cũng  nhất khối."
Người đàn ông trung niên   Bạch Thục Hoa: "Cô bé giỏi quá, học giỏi như , lên cấp ba chắc chắn  thành vấn đề."
Bạch Thục Hoa để phối hợp với bố Bạch, đành  giả vờ khoe khoang vài câu: "Thi lên cấp ba  thành vấn đề lắm, cháu  đến hiệu sách Tân Hoa chủ yếu là mua sách cấp ba."
Người đàn ông trung niên  lấy thư giới thiệu trắng từ trong ngăn kéo , chuẩn  bắt đầu điền: "Ra ngoài mấy ngày?"
Bố Bạch lập tức tiến  gần, bàn bạc với đối phương về cách  thư giới thiệu , vì địa điểm đến tương đối nhiều,   thể  chung chung như bố Bạch ‘Công tác,  công tác bán hàng ở các thị trấn lân cận’  nên  phiền phức.
Có lẽ là do đưa t.h.u.ố.c lá  tác dụng, cũng  lẽ là do hào quang học bá của Bạch Thục Hoa quá chói lọi. Người đàn ông trung niên  kiên nhẫn thảo luận với bố Bạch về việc xin thư giới thiệu.
Tờ đầu tiên   , hỏng ,    một tờ.
Bạch Thục Hoa  đầu tiên cầm thư giới thiệu  liên quan đến : "Cảm ơn chú."
Người đàn ông trung niên xua tay: "Không  gì, là công việc thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-231-b.html.]
Bố con cô  khỏi ủy ban, bố Bạch liền đưa tay : "Mau đưa thư giới thiệu cho bố nhanh, thứ   thể  mất, nếu  sẽ phiền phức."
Bạch Thục Hoa tò mò hỏi: "Có  kiểm tra ? Không  sẽ  bắt  ?"
Tò mò quá...
Bố Bạch  đầu  cô: "Có  kiểm tra nhưng   ai cũng kiểm tra, hên xui thôi. Bố thường đến huyện, phát hiện những Hồng vệ binh  thích kiểm tra những  đeo gùi. Bố  bao giờ  kiểm tra nhưng thư giới thiệu thực sự  . Nếu  mua vé xe, ở nhà trọ đều  phiền phức, đưa tiền   cũng  giải quyết, còn việc   thư giới thiệu   bắt   thì bố cũng   nữa. Thực  trong phạm vi huyện thì  cần xin thư giới thiệu, xem họ   bắt  thôi."
Bạch Thục Hoa hiểu quá , chẳng  giống như rút thăm trúng thưởng,  đó ban tổ chức đều  ‘Quyền quyết định cuối cùng thuộc về ban tổ chức’ ? Cô hiểu .
Bạch Thục Hoa đội mũ rơm  xe bò há miệng trợn mắt.
Không  cô  chú ý đến hình tượng, mà là cái xe bò  xóc nảy đến đau cả mông.
Xem  việc  dân  dễ dàng  khỏi nhà là  lý do. Ngoài việc nghèo, còn vì phương tiện giao thông   nữa.
"Bố, bố  thấy khó chịu ?"
Bạch Thục Hoa  thầm phỉ báng trong lòng, chẳng lẽ bố Bạch thường  xe bò, m.ô.n.g  chai sạn  nên  thấy đau.
Bố Bạch hỏi: "Trời  nắng lắm, gió thổi mát mẻ,  thoải mái. Con say xe ?"
Bạch Thục Hoa quyết định  thèm để ý đến bố Bạch nửa tiếng.
Cô bắt đầu quan sát những hành khách khác. Trên xe bò ngoài bố con cô còn  bốn  nữa.
Tổng cộng sáu , cũng khá thoải mái.  việc xóc m.ô.n.g  liên quan nhiều đến việc đông  ít .
Bốn   đều là  lớn, ba nam một nữ. Mọi   vẻ  quen ,  ai chủ động  chuyện,  xe bò  yên tĩnh.