Bạch Thục Hoa  ngờ kinh hỉ đến đột ngột như , bịch một cái, cô  bánh thịt lớn đập trúng: "Thật ạ?! Quá  ! Quá  !"
Hy vọng  về phía đối phương: "Vậy  thể... khụ khụ..."
Vì quá kích động nên suýt nữa    chữ ‘Bán’.
Thời buổi  tư nhân   phép mua bán,  dễ  quy chụp là đầu cơ tích trữ.
Người đàn ông trung niên gọi đồng nghiệp đến giúp tính tiền,  hiệu cho Bạch Thục Hoa.
Bạch Thục Hoa cắn răng, vẫn  theo, chủ yếu là đối phương   ngoài, mà là  lên lầu.
Cô vẫn   ý thức về sự an , sẽ   theo ông    gian riêng tư.
Đối phương  đến một giá sách     dừng , nhỏ giọng hỏi: "Cháu thực sự  ? Nhìn cháu còn nhỏ như , dùng cũng  mất mấy năm, bộ vở bài tập đó  đến mười bảy quyển,  rẻ ."
Bạch Thục Hoa   với đối phương rằng cô  là học sinh lớp 9, chỉ kiên định : "Cháu  ạ, cháu  thể mua giá gốc."
Cho dù tăng giá cô cũng mua, chỉ cần  quá đáng.
Đối phương trầm ngâm một lát: "Dù  cũng là sách cũ, mặc dù chú  cố gắng bảo quản nhưng mười mấy năm  vẫn  chút cũ nát nhưng    ảnh hưởng đến việc sử dụng,  thì bán cho cháu với giá một nửa , cả bộ mười bảy quyển."
Bạch Thục Hoa liên tục gật đầu: "Cháu  hết. Cảm ơn chú. Vậy... khi nào? Cháu ở  trấn, ngày mai buổi sáng  về ."
Người đàn ông trung niên  chút kinh ngạc,  ngờ cô gái nhỏ      huyện: "Trưa nay chú về nhà lấy, chiều cháu đến là ."
"Được ạ."
Bạch Thục Hoa một  nữa cảm ơn: "Cảm ơn chú."
Bạch Thục Hoa xuống lầu, tim vẫn đập thình thịch,  kích động  phấn khích.
Đó chính là thứ cô  mong nhớ bấy lâu nay cuối cùng cũng sắp  ,  thể kiềm chế .
"Bình tĩnh, bình tĩnh... điềm tĩnh nào..."
Bạch Thục Hoa hít một  thật sâu, một  nữa đến chỗ sách giáo khoa,   cô xem vở bài tập lớp 9.
Ừm... cô chỉ xem thôi,  mua.
Bạch Thục Hoa  đeo đồng hồ, cũng   giờ giấc.
 cô cảm thấy đói,   ngoài cửa sổ, mặt trời cũng gần đến giữa trưa .
Đến giờ ăn . Ăn uống ở nơi công cộng  vẻ  bất lịch sự.
Vì , cô quyết định tìm một góc khuất.
Ra ngoài là  thể. Bên ngoài nguy hiểm  bao.
Bạch Thục Hoa nghiêng  ở góc tường ăn hai chiếc bánh trứng gà nguội lạnh, vẫn  ngon.
Lấy khăn tay lau miệng lau tay, bữa trưa cứ thế mà xong. Tiếp tục xem sách.
Đến lượt vở bài tập chính trị . Về môn chính trị  nhất định  coi trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-236-b.html.]
Nó là môn thi bắt buộc. Thi ít điểm thì to chuyện.
May mắn , năm xưa cô để bồi dưỡng cho bố Bạch xem báo, bản  cô cũng xem theo. Xem nhiều năm như , đối với môn chính trị  lợi  nhiều.
Đang lúc cô đắm chìm trong sách thì    gọi cô.
"Con gái lớn."
Bạch Thục Hoa  ngẩng đầu lên  thấy bố Bạch đang vẫy tay với cô.
Nhanh chóng xếp sách , nở nụ  chạy đến: "Bố, bố  xong việc  ạ? Có thuận lợi ?"
Bố Bạch kéo cô  ngoài: "Thuận lợi chứ,  gì  mà  thuận lợi? Toàn là khách hàng quen ."
Bạch Thục Hoa  nhịn  mà chia sẻ với bố Bạch: "Bố, con tìm  vở bài tập toán lý hóa ."
Bố Bạch  ngạc nhiên,  đầu   tấm biển lớn của nhà sách Tân Hoa: "Vậy mà    ? Trước đây bố hỏi rõ ràng là   mà."
Bạch Thục Hoa kể  chuyện giao dịch của cô và nhân viên: "Bố  xem con  may mắn ."
Đây là   vé  thể thao gì đó, nếu  thì thế nào cũng  mua hai tờ.
Bố Bạch cũng thấy con gái  may mắn thật: "Cũng  lắm. Đối phương  chiều mang đến ?"
Bạch Thục Hoa liên tục gật đầu: "Mười bảy quyển, nếu tính nửa giá thì cũng  rẻ."
Dù  thì  lượng cũng nhiều.
"Con còn  mua cho Tiểu Quân một quyển từ điển Tân Hoa, còn mua cho chị Tiểu Băng hai quyển vở bài tập lớp 8."
Cộng  thì tiền còn nhiều hơn nữa.
Bố Bạch phất tay: "Mua . Đắt thì đắt đến  chứ. Trước đây bố còn định nhờ  đến Bắc Kinh, Thượng Hải mua cho con,   thì tiết kiệm  ."
Bạch Thục Hoa  ngạc nhiên,  ngờ cô chỉ  bâng quơ, mà bố Bạch  để tâm như .
Bản  cô để tâm là vì  bộ sách  quan trọng thế nào đối với kỳ thi đại học.
 bố Bạch  sẵn lòng bỏ công sức lớn như , chỉ vì một lý do là cô .
Là con gái cưng của bố sướng thật!
"Con gái, con ăn bánh trứng gà ?" Bố Bạch quan tâm hỏi.
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Ăn  ạ."
Bố Bạch  hỏi: "Ăn no ?"
Bạch Thục Hoa  gật đầu: "No . Bố  ăn no ?"
Bố Bạch : "Bố cũng gần no . Để bụng tối ăn nhà hàng quốc doanh."
Bạch Thục Hoa   cũng  khuyên nữa: "Bố, bây giờ chúng   ?"
Bố Bạch  trả lời mà hỏi ngược : "Không  bố   , mà là con   ."
Còn gì để  nữa, Bạch Thục Hoa chỉ về phía : "Đi bãi phế liệu!"