Bạch Thục Hoa và bố Bạch  bộ đến bãi phế liệu mất  hơn hai mươi phút, nơi đó cũng  tính là xa.
"Bố, so với ở trấn  chỗ  lớn hơn nhiều." Bạch Thục Hoa  nhịn  mà xoa tay.
Đồ đạc nhiều thật , như  thì khả năng nhặt  bảo bối sẽ tăng lên  nhiều.
Bố Bạch như   suy nghĩ của con gái: "Con  chọn ."
Ông  ở cửa và  chuyện với bác trông coi,   ý định  trong.
Bạch Thục Hoa cũng  để ý, cô chạy  trong nhẹ nhàng như một chú nai nhỏ.
Bãi phế liệu tuy lộn xộn nhưng   phân loại thành từng khu riêng biệt.
Sách vở, gỗ vụn, chai lọ…
Cô quyết định bắt đầu từ khu sách vở.
Vì   manh mối về vở bài tập toán lý hóa nên cô chỉ tập trung tìm những cuốn sách cũ.
Quả nhiên là , sách in theo chiều dọc,   bởi chữ phồn thể.
Cô xem kỹ , nó là ‘Đạo đức kinh’, thôi bỏ , cô cũng   ý định  đạo sĩ.
Cô tiện tay ném sang một bên   tiếp tục tìm kiếm.
Khi lật đến hai bức tranh, một bức  là  ngay là tranh in, cô   chút hứng thú.
Bức còn  là một bức tranh sơn thủy quốc họa  nhiều  trắng.
Cô  hiểu cách thưởng thức tranh nhưng cũng  thể nhận  sự nhàn nhã mà họa sĩ thể hiện.
"Chỉ là  bẩn thôi."
Điểm trừ nhỏ  vẫn  thể chấp nhận .
Cô cuộn bức tranh  cẩn thận  để sang một bên, như   thể dễ dàng phân biệt với những thứ khác.
Cô tiếp tục tìm kiếm…
Cuối cùng Bạch Thục Hoa chỉ chọn  hai thứ, ngoài bức tranh  cô còn nhặt  một cuốn sách châm cứu.
Cuốn sách  đương nhiên là dành cho Bạch Tiểu Quân.
Dù  đồ ở bãi phế liệu cũng rẻ  tính tiền theo cân, mua nhiều cũng  đau lòng.
Sau đó cô tiện tay nhặt thêm mười mấy tờ báo,  đặt bức tranh và cuốn sách  giữa.
Giả vờ che  một chút.
Cô tin lúc  bố Bạch  dùng kỹ năng giao tiếp của  để  quen với bác trông coi nhưng nên che thì cứ che, cẩn thận một chút vẫn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-237-b.html.]
Đối với những thứ như chai lọ, Bạch Thục Hoa chỉ lướt mắt  qua vì  thấy gì ưng ý.
Chủ yếu là do hầu hết các chai lọ đều  vỡ,  kể còn chẳng  hoa văn gì, trông vô cùng .
Đi đến khu gỗ thôi.
Có lẽ để tiện bán củi,    chặt hết  gỗ  .
Cô  nghiên cứu về gỗ nhưng kiếp  cô thường xem video nên vẫn  đến gỗ tử đàn và gỗ hoàng hoa lê.
... Vẫn  .
Tìm bảo bối thực sự  dễ dàng chút nào.
Còn sắt vụn, quần áo rách, giày dép rách thì cô  tìm nữa.
Chuyến  đến bãi phế liệu đầy hy vọng cứ thế kết thúc ?
Sao cô   cảm giác hụt hẫng thế .
Quả nhiên kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
"Bố."
Bạch Thục Hoa gọi bố Bạch bằng vẻ bất lực.
Bố Bạch hỏi: "Xong  ?"
Bạch Thục Hoa buồn bã gật đầu, thậm chí còn    chuyện.
Cô đưa tờ báo cho ông.
Bố Bạch  để bác trông coi cân mà trực tiếp nhét hai hào : "Chú Vương, lát nữa tìm chú uống rượu nhé, chúng    đây."
Bạch Thục Hoa  hỏi bố ,   thể lừa đảo trắng trợn như  chứ.
Hơn nữa còn là lừa một phát ăn ngay,  thể lừa từ lạ thành quen.
"Sao thế, trông con như quả cà  sương đánh ."
Bạch Thục Hoa thở dài: "Không  gì to tát  ạ,   gì cả."
Bố Bạch  : "Không  gì ư? Vậy con giấu gì trong tờ báo thế?"
Bạch Thục Hoa há hốc mồm, thậm chí  thể nhét  cả quả trứng: "Bố,  bố  ?"
Bố Bạch buồn   chịu : "Bố sờ  chứ , còn hỏi    nữa chứ, chẳng lẽ bố  mắt  xuyên thấu ."
Bạch Thục Hoa  nhịn  : "Chỉ là một bức tranh và một cuốn sách y học mà thôi, cũng     là đồ  ."
Bố Bạch  trái  , hạ giọng: "Bố  cho con , nếu  đồ  thật thì   cũng  thu dọn  , con  nhặt  ,  ai là đồ ngốc cả."