Cộng  là bốn mươi đồng, cô  trở thành tiểu phú bà .
Cô  quỹ đen, cộng  đủ tiền học phí cấp ba hai năm luôn .
"Sao  chỉ  một phiếu, phiếu mua radio! Thật sự là phiếu mua radio !"
Bạch Thục Hoa cầm phiếu  tay, vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.
Tấm phiếu  thực sự  gửi đến tận đáy lòng của cô.
Nhất định  chúc phúc ngược ,   cả đời bình an!
"Bố, , hai  đoán xem con  thưởng gì nào?" Bạch Thục Hoa khoe khoang với bố  .
Cô  nhịn , thực sự  nhịn .
Bố Bạch  bát canh cá trắm đậu phụ: "Xem  là khá . Chắc chắn  tiền."
Bạch Thục Hoa gật đầu: "!"
Mẹ Bạch lập tức hỏi: "Bao nhiêu?"
Bạch Thục Hoa nhất định  thể  thẳng , như  sẽ mất  bao nhiêu niềm vui: "Hai  đoán xem."
Bố Bạch sờ cằm: "Không thể nhiều lắm, mười đồng hai mươi đồng là cùng,  đó hiệu trưởng các con   với bố ."
Mẹ Bạch lập tức : "Như  cũng khá nhiều  mà."
Trọng tâm của Bạch Thục Hoa   ở tiền nên cũng  giấu giếm nữa: "Tổng cộng bốn mươi, huyện hai mươi, thị trấn và trường đều là mười đồng."
Bố Bạch : "Không bằng phiếu mua xe đạp của nhà máy."
Mẹ Bạch trợn mắt: "Bây giờ trong đầu   là chiếc xe đạp , mua về  còn  , cứ để ở nhà,   là  bệnh ."
Bạch Thục Hoa che miệng  trộm.
Bố Bạch thật thú vị, hôm qua chạy đến huyện mua một chiếc xe đạp vĩnh cửu bài hai tám, mất một trăm sáu mươi lăm đồng và ba đồng tiền phí đăng ký.
Lúc đạp xe từ huyện về thì ngã một cái, khiến ông đau lòng vô cùng,  gì cũng  chịu   đường tuyết nữa.
Vẫn  hết, nửa đêm ông  ngủ,  dùng nước ấm lau sạch xe, để ở phòng đông nhà họ.
Bạch Thục Hoa cảm thấy, bây giờ ở trong nhà, xe đạp   là phương tiện giao thông, mà là đồ trang trí, đồ trang trí xa xỉ cỡ lớn.
Hành động  thực sự khiến cô và  Bạch   nên lời.
Bạch Thục Hoa tiếp lời: "Còn   nhiều phiếu nữa, hai  đoán xem phiếu nào  nhất?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-268-b.html.]
Bố Bạch  chút kinh ngạc: "Lớn cỡ nào? Lớn bằng xe đạp ?"
Nụ   mặt Bạch Thục Hoa cứng đờ, cô lắc đầu, thực sự  thể so sánh .
Bố Bạch  chút thất vọng: "Ồ."
Bạch Thục Hoa cố gắng cứu vãn: " vẫn  lớn."
Mẹ Bạch đoán: "Là phiếu mua đồng hồ ?"
Bạch Thục Hoa lắc đầu: "Nhỏ hơn nữa."
Mẹ Bạch lẩm bẩm: "Không thể là phiếu mua máy khâu chứ, con là học sinh, cho con phiếu mua máy khâu để  gì."
Bạch Thục Hoa mệt mỏi, trực tiếp công bố đáp án: "Phiếu mua radio. Huyện thưởng cho con một phiếu mua radio."
"Á? Á, là phiếu mua radio! Con gái lớn  , mau lấy  xem nào!" Bố Bạch lập tức nhảy xuống đất.
Bạch Thục Hoa vội kéo ông: "Mau lên giường  bố, lạnh chân lắm."
Bố Bạch  nhảy lên giường, cùng  Bạch  chằm chằm  Bạch Thục Hoa, ý bảo cô mau  lấy phiếu.
Bạch Thục Hoa bất mãn: "Vừa nãy còn chê phiếu nhỏ."
Bố Bạch lên tiếng an ủi: "Lần  huyện cũng khá hào phóng, nhà    thiếu một chiếc radio."
Mẹ Bạch cũng tham gia thảo luận: "Radio  thể phát nhạc ? Phát truyện kể ?"
Bố Bạch gật đầu: "Chắc chắn  thể. Ngày mai  còn   huyện một chuyến."
Bạch Thục Hoa dứt khoát lấy hết tất cả các phiếu .
Cô đựng tiền trong một chiếc túi giấy màu trắng,  đó nhét  một chiếc túi giấy màu nâu.
Tất cả các phiếu đều  đựng trong một chiếc túi giấy màu nâu khác.
"Phiếu đều ở trong ."
Mẹ Bạch nhận lấy, từng chút một đổ  ngoài.
Bố Bạch trực tiếp lật xem: "Phiếu vải, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu đường, phiếu đồ hộp, phiếu mua radio!"
Khi tìm thấy phiếu mua radio, ông  quan tâm đến những phiếu khác nữa.
Ông cứ cầm lên lật  lật  xem, càng  càng thấy thích.
Bố Bạch hôn chụt chụt hai cái. Lại   Bạch đập một cái: "Làm gì thế, đừng  ướt,    nhận  thì  đây! Để em xem, em còn  từng thấy phiếu mua radio nữa đó."