Bạch Thục Hoa lập tức  thầy lang  giúp xem bệnh cho vợ thầy giáo Ngụy .
"Ông ngoại!"
Tống Tiểu Băng ôm chặt thầy lang  chịu buông.
"Sư phụ!"
Bạch Tiểu Quân cũng nắm chặt lấy một cánh tay của thầy lang.
Bạch Thục Hoa  ngượng ngùng, cô  nên nắm lấy tay còn   nhỉ.
May quá, bố Bạch  mời   lên giường .
Cô vội vàng  rót nước.
Sau khi chào hỏi, thầy lang cũng kể  chuyện mấy ngày nay ở thành phố.
"  đến thăm một vài  bạn cũ,  hai    còn khỏe mạnh như  nữa, chỉ còn sống lay lắt,  cũng    gì, dù  thầy thuốc cũng   thần tiên. Ồ... Bây giờ nghĩ  thì việc  đưa Tiểu Băng trốn  ngoài cũng thật sáng suốt."
Bố Bạch lập tức đồng tình: "Rất sáng suốt! Ông đến đội sản xuất  thể khổ một chút nhưng  ai    , cả ngày đều sống vui vẻ."
Thầy lang gật đầu liên tục: "Cũng  khổ lắm, ngoài việc mới đến    thích ứng kịp thì  chuyện đều  ."
Tống Tiểu Băng liên tục gật đầu: "Không khổ, ở đội sản xuất cũng ăn uống ,   lạnh  đói gì cả."
"Bây giờ thì  , mây đen  tan!"
Thầy lang  xong thì  lớn: "  bảo  dọn dẹp  nhà cửa ,  rộng rãi, đến lúc đó    thể qua đó ở cùng."
Sau đó ông    với bố Bạch: "Nếu hai vợ chồng  đến thành phố sống,  cũng  chút quan hệ."
Bố Bạch kiên quyết lắc đầu: "Bây giờ ở xưởng dược liệu cũng , lãnh đạo cũng  quản  nhiều,   ngoài  dạo một vòng cũng  cớ, lương   ít, sang năm  thể  chia nhà ."
Bạch Thục Hoa thở phào nhẹ nhõm, cô cũng   bố  đến thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-294-b.html.]
Không  vì cô  thể rời xa bố , mà là cô còn  đưa bố  đến Bắc Kinh phát triển.
Nếu bố Bạch  Bạch khó khăn lắm mới chuyển đến thành phố thì họ sẽ  khó để chuyển .
Như  quá vất vả.
Bạch Thục Hoa nhân cơ hội hỏi: "Ông Tôn,  khi về thành phố, Tiểu Quân còn  thể thực hành  ạ?"
Cô hiểu  hiểu về việc học, học lý thuyết thuộc lòng  đến mấy cũng  bằng thực hành vài .
Trước đây ở đội sản xuất, các đội viên  bao dung với Bạch Tiểu Quân, cho phép   bắt mạch, tham gia thảo luận kê đơn thuốc.
 đến thành phố , thầy lang còn từ chối đơn vị cũ,  thì   để tìm bệnh nhân đây.
Thầy lang  sảng khoái: "Không cần lo lắng về điều , mặc dù bây giờ  cho mở phòng khám tư nhân nhưng ông cũng  một  khách hàng cũ, họ  khỏe sẽ đến nhà tìm ông, họ cũng sẽ giúp ông giới thiệu bệnh nhân, như  cũng đủ nuôi sống gia đình ."
Bố Bạch cũng : "Ông   thiếu tiền , xưởng dược liệu của chúng  còn trả lương hàng tháng mà."
Hơn nữa cũng  thấp hơn lương của ông.
Thầy lang tỏ vẻ ‘Mới nhớ ’: "Lão Tam (Bố Bạch xếp thứ ba trong nhà), ngày mai  giúp  hỏi xem, tiền lương đó  thể trả một  luôn ."
Phản ứng đầu tiên của bố Bạch là: "Ông , ông  chỗ nào cần dùng tiền ?"
Thầy lang xua tay: "Thực  tiền lương   trắng  là tiền hoa hồng cho đơn thuốc  đưa, bây giờ   ở đây nữa, thành phố thì quá xa,  bằng thanh toán một ,  cũng  cần  nhớ nữa, đối với xưởng dược liệu cũng coi như tiết kiệm  một khoản."
Bố Bạch vẫn  yên tâm hỏi : "Thực sự  thanh toán một  ? Mỗi tháng đều phát lương thì   bao, từ từ mà hưởng."
Thầy lang mỉm : "Cũng  nhưng cũng  thể là phiền phức, nếu xưởng dược liệu của các  đổi lãnh đạo,   thể sẽ  công nhận tiền lương  của  nữa."
Bố Bạch đột nhiên  một câu: "Nếu   thể  lãnh đạo thì ?"
Thầy lang lắc đầu: "Vậy thì càng nên thanh toán một , nếu      quan hệ của chúng ,  sẽ  phiền phức."
Bố Bạch thở dài: "Được ,  Tết nhé,  Tết  sẽ  chuyện với lãnh đạo, cố gắng giúp ông đòi thêm một ít."