Bạch Thục Hoa giơ hai ngón tay: "Chỉ  hai năm, cố gắng là qua thôi. Chị   học cùng một chỗ với em ."
Tống Tiểu Băng  do dự: "Nơi em đăng ký xa quá."
Bạch Thục Hoa  con  thời đại  đều khó rời xa quê hương.
“Em  tám mươi phần trăm nắm chắc đỗ  Bắc Kinh, Bắc Kinh  tính là quá xa , chị   đến Bắc Kinh xem Quảng trường Thiên An Môn, Vạn Lý Trường Thành ." Bạch Thục Hoa bắt đầu dụ dỗ.
Tống Tiểu Băng  thành thật: "Muốn chứ!  Bắc Kinh là thủ đô, thi  khó lắm."
Bạch Thục Hoa tiếp thêm động lực cho cô : "Khó gì chứ,   chị chuyển trường đến đây  thích ứng , thành tích  lùi một chút nhưng  đó    dần dần tiến bộ , nếu  cũng  thi đỗ  trường cấp ba  nhất."
Thành phố  giống huyện nhỏ, chỉ  một trường cấp ba.
" thành tích hiện tại của chị cũng chỉ ở mức trung bình ở trường cấp ba thôi." Tống Tiểu Băng   chán nản.
Bạch Thục Hoa giơ một ngón tay: "Đầu tiên, trường cấp ba của chị là  nhất thành phố, bây giờ chị xếp hạng trung bình, nhưng những  xếp  chị cũng  nhiều."
Cô  giơ một ngón tay: "Còn tận hai năm nữa,  sự trợ giúp của em và sự nỗ lực của chị, thành tích chắc chắn sẽ  tiến bộ lớn."
Quả nhiên Tống Tiểu Băng  thêm chút khí thế nhưng vẫn  tự tin: “Chị   , em   lớp chị  một bạn học,   ngày nào cũng  ngủ nhưng kỳ thi nào cũng  nhất,   não   cấu tạo từ gì nữa."
Bạch Thục Hoa : "Đây là vấn đề về năng khiếu, cũng  thể là  đó học lén."
"Học lén là , ý em là   ở nhà học lén ." Tống Tiểu Băng hứng thú.
"Đoán thôi, chỉ là đoán thôi, cũng  thể là não  đó thông minh."
Bạch Thục Hoa chỉ  chính : "Em cũng  đủ thông minh, thật sự   tự khiêm tốn mà là tự hiểu , cho nên em mới học chăm chỉ, dùng chiêu cần cù bù thông minh, mệt thì đúng là mệt nhưng  thấy thành tích cũng thấy   cảm giác thành tựu."
Tống Tiểu Băng gật đầu: "Hình như chị cũng  thông minh lắm, xem  chỉ  thể khổ luyện thôi."
Bạch Thục Hoa vỗ vai cô : "Chỉ  hai năm, nhanh lắm."
Tống Tiểu Băng hạ quyết tâm: "Ngày mai chị sẽ bắt đầu học."
Rồi cô    chút áy náy: "Em vẫn luôn nghĩ đến chị,  thể chơi với chị thêm mấy ngày nữa ?"
Bạch Thục Hoa : "Em nghỉ hai ngày,  em đưa chị  dạo hai vòng ở phố đông đúc nhất, những chỗ khác thì thôi, việc học của chị quan trọng hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-335-c.html.]
Những chỗ khác cô cũng thấy  an .
Mọi chuyện  lấy sự an   trọng.
"Ha... Chị Tiểu Băng, em buồn ngủ , chúng   ngủ thôi."
May mà hai  đều thuộc tạng  mảnh mai, miễn cưỡng  thể ngủ chung một chăn, mùa đông chen chúc với  sẽ ấm hơn.
Bạch Thục Hoa  nghỉ ngơi  kèm cặp học tập cho Bạch Tiểu Quân và Tống Tiểu Băng.
Dù  thì một con cừu cũng là chăn, hai con cừu cũng là chăn.
Vậy thì cùng  luôn một thể.
Với Bạch Tiểu Quân,  tiên cô ôn  kiến thức lớp ba lớp bốn cho  .
Với Tống Tiểu Băng cũng ,  tiên ôn  kiến thức những năm cấp hai.
Vì là ôn tập, chủ yếu là sắp xếp  kiến thức trọng tâm nên tốc độ  nhanh.
Điều  đòi hỏi hai   tập trung cao độ.
"Bạch Tiểu Quân, em đang nghĩ gì thế, nhắc  lời chị   xem nào." Bạch Thục Hoa cầm chổi lông gà  tay.
"Ừm... Ừm..."
Bạch Thục Hoa  hề chiều chuộng mà đánh  m.ô.n.g   hai cái.
Đánh em trai  đánh từ sớm.
Qua vài năm là  đánh  nữa .
Bạch Tiểu Quân  đánh đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn  ,   giữ cảm xúc   định.
Đây là nền tảng   xây dựng từ những năm , nếu    lóc ăn vạ sẽ còn  đánh hội đồng.
"Chị    nữa, em  cho kỹ đây." Bạch Thục Hoa cảnh cáo xong, thấy vẻ mặt   nghiêm túc mới cúi đầu   một  nữa.