Bạch Tiểu Quân chạy  tiền sảnh lấy ba viên sơn tra .
Bạch Thục Hoa cầm một viên ăn.
Bạch Tiểu Quân nghiêng đầu hỏi: "Chị, vị thế nào?"
Bạch Thục Hoa ngẩn : "Vị chua ngọt chứ, sơn tra  còn  vị gì nữa."
Tống Tiểu Băng trực tiếp vạch trần: "Sơn tra    thể là do em  nặn đấy."
Phản ứng đầu tiên của Bạch Thục Hoa là ‘Rửa tay .’
 khi nghĩ , thầy lang yêu cầu nghiêm ngặt như , Bạch Tiểu Quân dám  rửa tay chẳng  là chờ  mắng .
Em trai ,  nhất định  khen: "Làm  lắm, tròn vo thế ."
"Hừ!" Bạch Tiểu Quân chạy .
"Hahaha... Tròn vo... Hahaha..." Tống Tiểu Băng  ôm bụng .
Lần  đến lượt Bạch Thục Hoa ngơ ngác,  cái gì thế.
"Chị Tiểu Băng, chị nghỉ trưa ?" Bạch Thục Hoa hỏi.
Tống Tiểu Băng lắc đầu: "Chị  buồn ngủ."
Bạch Thục Hoa giữ nụ : "Vậy chúng   ôn bài , thời gian  hạn."
Cô  đầu  hét: "Bạch Tiểu Quân học bài ."
Những ngày  đó, Bạch Thục Hoa   ngoài  dạo nữa, phần lớn thời gian đều dùng để kèm cặp hai  bọn họ.
Phải  rằng hiệu quả  rõ rệt.
Đây   là cô tự khen  mà là đánh giá của hai học sinh  khi 'Trải nghiệm thực tế’.
Cô sẵn sàng tin rằng điều  là thật.
 bố Bạch đến , cô  về nhà.
"Chị, em   chị về." Bạch Tiểu Quân hai mắt đỏ hoe, kéo Bạch Thục Hoa  chịu buông.
Bạch Thục Hoa vỗ vai  : "Trước Tết em cũng  về nhà mà, còn mấy ngày nữa thôi."
Bố Bạch và thầy lang  bàn bạc, năm nay vẫn về thị trấn ăn Tết cùng .
Chủ yếu là vì bố  Bạch nghỉ phép  hạn, chỉ  bốn ngày.
Còn thầy lang, Bạch Tiểu Quân và Tống Tiểu Băng đều  thời gian khá thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-342-c.html.]
Chỉ  thể để họ về thôi.
May là thời gian  tàu  quá dài, khi đến huyện bố Bạch sẽ  tìm xe đến đón.
"Bài tập chị giao em   cẩn thận  mang về nhà, chị sẽ kiểm tra."
Bạch Tiểu Quân mặt buồn rười rượi nhưng  chút ngốc nghếch: "Chị, nhiều bài thế mà   xong  Tết , em... Em còn việc khác mà."
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Chị , chị  để dư cho em , chỉ cần mỗi tối em  hai tiếng,  ảnh hưởng đến việc học y của em, càng  ảnh hưởng đến giấc ngủ của em."
Cô để bao nhiêu bài tập trong lòng cô  rõ, còn  tận lực bóc lột nữa chứ.
Tuy cô   là chị kế.
Bạch Tiểu Quân càng   hơn, cũng buông tay cô .
Bạch Thục Hoa nhịn : "Yên tâm , đợi em về nhà, chị sẽ cho em mấy bộ đề, đảm bảo em sẽ nhớ kỹ kiến thức mới học."
Bạch Tiểu Quân lau mắt: "Chị, em   chuyện với bố một chút!"
Cậu   đầu chạy mất, như thể  chó đuổi đằng .
Tống Tiểu Băng che miệng, vai rung lên bần bật.
Bạch Thục Hoa  bất lực: "Muốn  thì  ."
Đừng cố nhịn, cô đền  nổi .
Tống Tiểu Băng  đủ  mới : "Thục Hoa  , em thật  xa."
Bạch Thục Hoa nghiêm mặt: "Em  xa chỗ nào, em là   mà."
Tống Tiểu Băng bĩu môi: "Người  nào để  nhiều bài tập thế, đến Tết còn cho thêm đề."
Giọng  cô  càng lúc càng nhỏ: "Còn để   ăn Tết vui vẻ  đây."
Bạch Thục Hoa mỉm , vỗ vai cô : "Yên tâm, em  thiên vị , Tiểu Quân  thì chị cũng , với  lớp năm  bao nhiêu kiến thức, em mới là  chịu nhiều nhất đây , nếu   thời gian  đủ, em còn  thể giảng nhiều hơn."
Tống Tiểu Băng che mặt: "Không  thấy ,   thấy ."
Bạch Thục Hoa đổi sang vỗ đầu cô : "Giả vờ    thấy là vô dụng. Lần  em  nhiều thời gian,  thể  thư cho chị hàng ngày, thúc giục chị  bài tập."
Tống Tiểu Băng lộ  vẻ mặt đau khổ: "Đừng, đừng mà, dù  Tết cũng gặp , với  tem cũng  rẻ,  tiền đó còn  bằng mua hai viên kẹo cho ngọt miệng."
Bạch Thục Hoa  đồng ý: "Em còn nợ chị mấy lá thư mà?"
Tống Tiểu Băng vội vàng xua tay: "Không nợ lá thư nào hết."