Bạch Thục Hoa    , cô  tiếp xúc với kiến thức .
Vẫn là chị họ Hai hiểu nhiều  rộng: "Ba mươi sáu tệ ở đội sản xuất của chúng  thì bình thường, bây giờ nhà nào cũng  tiền  nhưng đó   dùng cho ở rể, ở rể thì chị  ."
Tống Tiểu Băng bắt đầu tính toán: "Ở rể cũng khá hợp lý, đàn ông kiếm  nhiều công điểm, kiếm  nhiều tiền, một năm gần như  thể lấy  vốn,   là lãi ròng."
Chị họ Hai  ngã lăn  giường.
Bạch Thục Hoa cũng  nhịn  : "Sao chị  tính toán như , đó là một  sống sờ sờ đấy."
Tống Tiểu Băng lẩm bẩm: "Chỉ là giả thiết thôi mà, ý chị là chị Cả  thiệt thòi."
Chị họ Hai xoa bụng,  đau cả ruột: "Còn  xem     là   việc . Dù  thì bà mối cũng khen ngợi hết lời nhưng chúng  đều   thể tin  bộ lời của bà mối."
Bạch Thục Hoa : "Chị Cả,   quyền hành tài chính trong nhà  nắm trong tay, chuyện   thể thương lượng."
Chị họ Hai lập tức gật đầu: "Chắc chắn ,   là  ở rể,   thể để   quản tiền ."
Chị họ Cả cũng : "Chuyện  chị , bố  đều   với chị ."
Bạch Thục Hoa  : "Còn một nguyên tắc nữa,   để   động tay động chân với chị, bạo lực gia đình chỉ cần   đầu thì sẽ  vô   ."
Chị họ Hai dựng lông mày: "Anh  dám! Đây là địa bàn của chúng , nếu dám chúng  đánh c.h.ế.t  !"
Trong lòng Bạch Thục Hoa tính toán những lợi ích của việc ở rể, sinh con theo họ , thực  cô  chấp niệm về điều , nhà cô cũng   ngai vàng để kế thừa.
Cô  thể quản tiền.
Điều   ở rể thì cũng  thể  .
Vì , lựa chọn ở rể đối với cô   sức hấp dẫn lớn.
Nên  là... Tạm thời, tất cả đàn ông đều   sức hấp dẫn gì với cô.
Trong lòng   đàn ông, rút kiếm tự thành thần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-364-c.html.]
Bốn chị em họ  chuyện xong về chủ đề mới mẻ là ở rể,  chuyển sang chuyện Bạch Thục Hoa thi đại học.
Chị họ Hai  chút ghen tị: "Thục Hoa,  đầu óc em  thông minh thế, đó là dại học Bắc Kinh,  đầu cả nước đấy! Đội còn tổ chức tiệc lưu thuỷ cho em, thật là nở mặt nở mặt."
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, cô  quy đổi thành tiền mặt hơn.
Đáng tiếc chỉ  thể nghĩ thôi.
Chị họ Cả tò mò hỏi: "Bắc Đại ở Bắc Kinh  , thủ đô của chúng . Vậy thì cách nhà chúng  bao xa? Đi bằng cách nào?"
Tống Tiểu Băng giơ tay: "Cái  em , hơn một nghìn km,   tàu hỏa. Từ đội sản xuất  xe bò đến huyện, ở huyện  tàu hỏa đến thành phố,  từ thành phố  tàu hỏa đến Bắc Kinh, đại khái là như ."
Chị họ Hai  khó hiểu: "Vậy tại    thẳng từ huyện đến Bắc Kinh bằng tàu hỏa,   mất công hai  như ."
Bạch Thục Hoa chỉ  thể giải thích cho hai chị họ vấn đề ga  và ga đến khi  tàu hỏa.
"Hóa   tàu hỏa  phiền phức như ." Chị họ Hai lắc đầu.
Bạch Thục Hoa chen : "Cũng  tính là phiền phức,  cần  chuyến tàu nào  , cứ hỏi trực tiếp nhân viên bán vé, ví dụ như hỏi '   Bắc Kinh hôm nay, còn vé ', nếu còn vé thì trực tiếp  ngoài. Nếu   vé thì họ cũng sẽ cho chúng   ngày  vé gần nhất."
Chị họ Cả và chị họ Hai đều   chăm chú.
Bạch Thục Hoa  chút chua xót, nơi xa nhất mà họ từng đến  lẽ là huyện.
Thôi, vẫn là quá bất tiện.
"Chị Cả, chị Hai cố gắng kiếm tiền , đến lúc đó  thể  du lịch Bắc Kinh."
Chị họ Hai  hỏi: "Thục Hoa, em  học đại học...?"
Bạch Thục Hoa giơ bốn ngón tay: "Bốn năm."
Chị họ Hai ồ lên: "Vậy cũng , chủ yếu là em còn nhỏ, học xong  tròn mười tám mười chín tuổi. Vậy mà những thanh niên trí thức     hơn hai mươi , học thêm bốn năm nữa thì lớn thế nào."