Bạch Thục Hoa liên tục gật đầu: "Con  , bố."
Cô  hỏi về lịch trình ngày mai: "Bố, thời gian báo danh còn sớm, ngày  báo danh cũng , chúng  đến Vạn Lý Trường Thành ,   là sẽ chụp ảnh mà."
Trường Thành thì  khó , quá xa.
Hơn nữa cô cũng  mệt, ước chừng là  trèo nổi.
Đợi cô dưỡng sức thêm vài ngày  hãy chiến đấu tiếp.
 bố Bạch   đồng ý: "Vẫn nên  báo danh , chuyện gì cũng  quan trọng bằng chuyện . Không cần mang theo hết hành lý, dù  thì bố vẫn  ở nhà trọ,  thể để ở đây , chia  hai  mang , đỡ  mệt như con cháu."
Bạch Thục Hoa suýt   tiếng, bố Bạch rốt cục  bao nhiêu oán niệm chứ.
"Được, con  bố."
Cô  hỏi: "Bố, bố  thể ở  Bắc Kinh mấy ngày?"
Bố Bạch lập tức : "Có thể sẽ ở  nhiều ngày hơn, giám đốc nhà máy  bố khảo sát một chút."
Bạch Thục Hoa  chút  tin: "Mọi   phát triển thị trường Bắc Kinh ?"
Chơi  lớn  đấy.
Bố Bạch vẫn   tự lượng sức : "Sản lượng của chúng  thì  đáng để mang đến Bắc Kinh , là  bố xem xét các xưởng dược liệu lớn ở Bắc Kinh, thực  là tìm cho bố một cái cớ,  thể ở  Bắc Kinh thêm vài ngày."
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, vị giám đốc nhà máy  quá  cách  việc.
Sau  chắc chắn sẽ  tệ.
Bạch Thục Hoa và bố Bạch ăn đậu phụ già và bánh bao xong thì đến bưu điện.
Đáng tiếc là còn quá sớm,   vẫn  mở cửa.
Bố con họ lập tức  dạo quanh đó.
"Bắc Kinh quả nhiên là thủ đô, thật tuyệt! Không  gì khác, đủ loại xe đều ."
Bố Bạch dán mắt  một chiếc xe ô tô nhỏ  ngang qua,    rẽ  mà ông vẫn còn luyến tiếc.
"Bố, huyện trưởng chúng  mới  cấp xe thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-379-c.html.]
Bạch Thục Hoa  chắc như đinh đóng cột: "Bố thấy   thể lên  ?"
Lời  của cô    bừa, bởi vì bây giờ các doanh nghiệp đều là của nhà nước, cho nên cấp bậc của lãnh đạo nhà máy và lãnh đạo chính quyền là  liên quan. Tức là  khả năng xuất hiện tình huống  lãnh đạo ở nhà máy,  đó   điều đến chính quyền  lãnh đạo.
Bố Bạch bĩu môi: "Không thể nào nhưng  thể lên  chức giám đốc xưởng dược liệu,  đó  cho nhà máy lớn mạnh, cấp bậc sẽ  nâng lên, nếu nhà máy dược trực thuộc thành phố thì giám đốc cũng  cấp xe."
Bạch Thục Hoa nhướng mày,  ngờ bố Bạch còn thực sự nghĩ đến chuyện .
Quả nhiên là    tướng thì   là quân nhân .
Bố Bạch tự  xong  chán nản: "Cả đời  của bố chắc là     xe ô tô ."
Quay sang  Bạch Thục Hoa: "Con gái lớn, bố trông cậy  con đấy."
Bạch Thục Hoa trợn mắt, thế mà   bám váy con gái!
Điều đó là  thể, bởi vì bản chất cô là một con cá ươn mà.
Chỉ là thời cơ  đến, cô vẫn  thể tiết lộ quá nhiều, cũng  tiện xúi bố Bạch từ chức để kinh doanh.
 cô tin rằng bố Bạch  tiềm năng trở thành thế hệ giàu  đầu tiên.
Cô cũng  hy vọng trở thành thế hệ giàu  thứ hai.
Ai mà  mong bố   thành rồng thành phượng chứ.
"Bố, sắp đến giờ , chúng  nhanh  thôi." Bạch Thục Hoa thúc giục.
Hai  nhanh chóng  khỏi bưu điện, Bạch Thục Hoa  khỏi bội phục bố Bạch, gừng càng già càng cay, keo kiệt cũng thật keo kiệt,  đó cô  gửi bốn chữ ‘Đã đến bình an’ nhưng bố Bạch trực tiếp chụp một chữ 'An’, tiết kiệm  sáu hào.
Bạch Thục Hoa   Mẹ Bạch nhận  bức điện tín chỉ  một chữ  sẽ nghĩ gì.
Dù  thì cô cũng   .
Bây giờ cô và bố Bạch  trở về nhà trọ, thu dọn hành lý một chút,  đó mang một phần  báo danh.
Quá trình báo danh cũng  đơn giản,  cổng trường  học trưởng hướng dẫn.
Còn về việc cô là khóa đầu tiên khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, tại    học trưởng thì đừng quên đây là trường đại học công nông binh.