cô lập tức đè nén suy nghĩ nguy hiểm đó xuống, cô còn đang định kiếm tiền,  thể ngoan ngoãn ở lì trong trường suốt bốn năm học đại học .
“Theo cảm nhận của em thì cũng tạm , nhưng kết quả thế nào    ,   đều tài giỏi như  cả, em cũng  dám chắc chắn." Bạch Thục Hoa khiêm tốn trả lời.
Suy cho cùng, cô thực sự  chắc chắn về kết quả.
“Mấy chị ăn trưa ?" Lúc   gần mười một giờ ba mươi .
Tống Na đặt sách xuống: “Chưa ăn gì cả, cũng  đói  đấy,  là chúng   ăn thôi?”
"Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi!"
Mọi  bắt đầu lục tìm hộp cơm, thìa hoặc đũa của .
Vừa  đến căn tin, Bạch Thục Hoa  bắt đầu xem xét từ đầu đến cuối, thấy  món thịt xào nhỏ, cô lập tức gọi một phần,  gọi thêm một phần cá hố kho.
Món  ngày thường  ,   thấy thì  thể bỏ lỡ.
Kỳ thực cô đang tính đến căn tin ở tầng hai, đó là căn tin dành cho giáo viên,  thể gọi món xào.
 cô luôn ăn cùng với các sinh viên ở ký túc xá nên hành động đặc biệt  dễ dàng gì.
Hơn nữa mỗi ngày căn tin đều  một hai món thịt, cô cũng  tiếc tiền, thỉnh thoảng sẽ gọi một món mặn một món chay, như  cũng  thiếu chất.
Cô mua thêm hai củ khoai lang coi như món chính.
"Em gọi hai món luôn ,  ăn hết ?" Tiêu Tiểu Vũ hỏi.
Bạch Thục Hoa cắn một miếng khoai lang: "Nhất định  ăn hết chứ. Em còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày nào cũng học hành vất vả,  tốn bao nhiêu là tâm trí,  bồi bổ cho  thì  ."
Trương Hồng Phương : "Em cao bao nhiêu  mà còn  lớn nữa ? Thèm ăn thì  thẳng cho ."
Bạch Thục Hoa cắn một miếng cá hố, thơm quá!
"Em mới chỉ cao hơn một mét sáu mươi tí xíu, ít nhất cũng  cao đến một mét sáu mươi tám chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-389-c.html.]
Một mét sáu mươi tám chính là chiều cao trong mơ của cô.
Cố gắng hết sức, vẫn còn hi vọng.
Vương Tân lập tức : "Chiều cao của em   lùn , con gái cao quá  dễ tìm đối tượng ."
Bạch Thục Hoa   hề để tâm: "Vậy thì em về Đông Bắc tìm, ở đó  cao mét tám đầy  đấy."
Thêm một miếng thịt xào nữa nào, thật sự  thơm.
Tống Na ngẩng đầu lên : "Tìm  ở trường đại học thì cứ tìm trong trường đại học ,   công việc cũng  điểm tương đồng ,  chuyện cũng hợp ý."
Bạch Thục Hoa hiểu ý  của cô , môn đăng hộ đối, cô hiểu: "Em còn nhỏ mà,  mười tám tuổi em cũng  định yêu đương gì . Hơn nữa lỡ yêu  bốn năm, đến lúc phân công công tác  thể đến cùng một chỗ, khi đó  chia tay   chia tay đây "
Mùa  nghiệp đại học còn  gọi là mùa chia tay mà.
Tống Na cũng  nuốt nổi cơm: “Thế thì chúng     đây?"
Bạch Thục Hoa vội vàng trấn an: "Chúng  là lứa đầu tiên thi đại học  khi khôi phục,  là sinh viên của đại học Bắc Kinh,  rể tương lai cũng học Thanh Hoa, lựa chọn vẫn  rộng, lúc đó  chuyện với thầy cô một tiếng, khi phân công công tác nhất định sẽ ưu tiên sắp xếp hai  cùng một chỗ, cho dù  cùng một đơn vị, thì ở chung một thành phố là  ."
Những  khác còn   bạn tình nên tự nhiên cũng  sốt ruột như Tống Na, đều  sức thuyết phục Tống Na.
Tống Na vẫn  chút  yên tâm: "Ngày mai chị  hỏi thầy cô xem ."
Bạch Thục Hoa lập tức : "Chị Na, lúc hỏi  khéo léo một chút, đừng  hỏi thẳng tuột như ."
Bây giờ đầu óc Tống Na  rối bời: "Vậy thì  hỏi thế nào?"
Bạch Thục Hoa cũng  dám nhận hết: "Mọi  cùng  nghĩ cách , bốn cái đầu chúng  còn hơn một Gia Cát Lượng."
Trương Hồng Phương : "Chị cứ  là   đến năm tư phân công công tác nên  lo lắng,  đó kể chuyện của chị với  rể ,  hỏi ý kiến của giáo sư."
Vương Tân bổ sung: "Đừng quên  chuyện con cái,  con  giáo sư sẽ dễ mềm lòng hơn."
Tiêu Tiểu Vũ gật đầu lia lịa: "! ! Còn  thể hạ thấp yêu cầu một chút, ví dụ như  hai công việc, một cái hot một cái kém hơn một chút, nhưng mà vị trí hot thì ít nếu  rể  xin ,  thì chọn cái kém hơn một chút."