Giáo viên A: "Em thích cuốn sách tiếng Anh nào nhất? Tóm tắt lý do em thích nó?”
Bạch Thục Hoa trả lời: "Em thích nhất là cuốn ‘Kiêu hãnh và định kiến’, em cảm thấy cuốn sách ...”
Giáo viên B: "Em học tiếng Anh,    em   nghề gì?”
Bạch Thục Hoa thành thật trả lời: "Giáo viên tiếng Anh  đại học ạ, em cũng  đào tạo nên nhiều nhân tài.”
Bạch Thục Hoa  hỏi hai câu,  đó  yêu cầu  ngoài,     giáo viên nào gật đầu, cô cũng   bản  trả lời như thế nào.
“Chắc là  đấy,  trả lời trôi chảy lắm, chẳng   ngữ pháp gì cả.”
Đã hơn mười một giờ , cô  về trường ngay.
Không  còn kịp ăn đợt cuối ở căn tin  nữa.
Những ai bốc thăm  từ  hai mươi trở  thì  thể đến nhà ăn của Đại học Sư phạm Bắc Kinh ăn, nhưng vẫn  trả tiền như ở nhà hàng quốc doanh .
Cô về đến ký túc xá thì  muộn,   ăn xong hết , cô chỉ còn cách tự  cầm hộp cơm .
Cô quyết định lên tầng hai ăn món xào.
Quả nhiên, nhà ăn dành cho giáo viên vẫn  đóng cửa, còn khá nhiều thầy cô đang lấy cơm.
Cô nhanh chóng  xem một vòng.
Có giáo viên  về phía cô, cô  coi như  thấy.
“Bạch Thục Hoa.”
Bạch Thục Hoa lè lưỡi, xong ! Gặp  giáo viên quen mặt .
Quay đầu  thì thấy chính là cô Tề.
Cô nhanh chóng  tươi  tới: "Cô Tề ăn cơm ạ."
Cô Tề  như  : "Bên cạnh cô là thầy Hứa,   dạy em môn ‘Tổng quan nước Anh’.”
Bạch Thục Hoa  tươi hơn: "Em chào thầy Hứa."
Cô Tề hỏi: “Mới về ? Thi thế nào ?”
Bạch Thục Hoa lắc đầu: "Em  , dù  cũng coi như phát huy bình thường.”
Cô Tề : “Vào  top năm mươi là  ,  những  chị năm ba còn  loại, đừng tạo áp lực cho bản .”
Bạch Thục Hoa vội vàng gật đầu, cô thật sự  áp lực chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-391-c.html.]
Cho dù  loại từ vòng sơ khảo, cô cũng chỉ buồn bã vài ngày là hết.
Cô Tề : “Nhanh  lấy thức ăn  về ký túc xá ăn , nếu để cán bộ tuần tra  thấy là em  mắng đấy.”
Bạch Thục Hoa theo phản xạ  trái  : "Vâng, em lấy xong sẽ  ngay.”
Cô chạy nhanh  lấy thức ăn.
“Bác ơi, còn thịt bò  ạ?" Bạch Thục Hoa hỏi.
“Hết ."
“Bác ơi, còn sườn  ạ?” Bạch Thục Hoa hỏi tiếp.
“Hết , cháu  gọi món bình thường  ?" Người đầu bếp tỏ vẻ  vui.
Bạch Thục Hoa thầm oán thán trong lòng, xào gì mà chẳng  gì cả. 
“Bác ơi, còn món mặn nào ạ?”
Người đầu bếp trả lời: “Còn bánh chẻo nhân thịt.”
Bạch Thục Hoa lập tức : “Cho cháu một cân ạ.”
Người đầu bếp xoay   luộc bánh chẻo.
Luộc bánh chẻo  nhanh, một cân bánh chẻo cho   hộp cơm một cách dễ dàng.
Trước khi , Bạch Thục Hoa chào cô Tề và thầy Hứa  vội vàng chạy xuống lầu.
Cô  nhanh chóng  về ký túc xá, bánh chẻo nguội sẽ  ngon nữa.
“Em mua bánh chẻo ở cửa hàng nào đấy?” Tiêu Tiểu Vũ trừng to mắt.
Bạch Thục Hoa nuốt thức ăn trong miệng: "Tầng hai ạ."
Tiêu Tiểu Vũ giơ ngón tay cái lên: "Em gan thật đấy!”
Trương Hồng Phương cũng  khâm phục: "Gan  thật, em  sợ  giáo viên hỏi ? Nếu là  khác chắc chắn  dám   .”
Nếu là những sinh viên hơn ba mươi tuổi giả  giáo viên thì  thể qua mặt , nhưng Bạch Thục Hoa còn trẻ như , gương mặt non choẹt, dù  mù cũng  cô   là giáo viên.
Bạch Thục Hoa thản nhiên : “Không gan  thì   cơm ăn . Em đến muộn quá, chỉ còn  mấy món rau dưa thôi,  chẳng  ăn tí nào. Lúc đó em nghĩ,  là cứ thử xem ,  thì ăn ngon một bữa,   thì  mắng một trận. Em còn gặp cô Tề nữa, cô  cũng   gì, còn bảo em nhanh  lấy cơm. Bác nấu cơm cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ là món xào   gì ngon, em  ăn thịt bò hoặc sườn nhưng   , thất vọng ghê.”
Tống Na và   đều  đến ngẩn .
Tiêu Tiểu Vũ nảy  ý định: "Vậy   chúng  cũng lên đó xem ."
Vương Tân lập tức : “Thôi , lỡ  cán bộ tuần tra bắt gặp thì phiền lắm.”