Bạch Thục Hoa : “Thỉnh thoảng  một , đánh nhanh rút gọn cũng   chuyện gì .”
Cô cảm thấy      quá muộn, đáng lẽ  vẫn còn nhiều món ngon hơn nữa.
“Chị Giai   ở đây,  là hỏi chị  xem  quán ăn nào của  Hồi , em  ăn thịt bò quá.” Không thể  thêm nữa, càng  càng thèm, Bạch Thục Hoa nghĩ mà nuốt nước miếng.
Tiêu Tiểu Vũ búng nhẹ lên trán cô: “Em ham ăn thật đấy.”
Bạch Thục Hoa cãi : “Chị  thèm ?”
Tiêu Tiểu Vũ chống cằm: “Hình như cũng thèm thật.”
Mọi  cùng  phá lên.
Tống Na là chị cả, lập tức khuyên nhủ: “Em út, em ăn như  thì phiếu ăn  đủ dùng , tuy em còn nhỏ nhưng dù  cũng là sinh viên đại học , nhà trường cũng  trợ cấp, xin tiền bố  nhiều quá thì  .”
Bạch Thục Hoa nghiêm túc lắng : “Em  xin tiền bố , đều là tiền em tiết kiệm  đây,   em cũng  thể tự kiếm tiền,  cần xin tiền bố  nữa.”
Trương Hồng Phương vỗ vai cô: “Em còn nhỏ mà, cần xin thì cứ xin, dù  cũng chỉ bốn năm thôi,  khi   thì báo đáp bố  nhiều hơn là .”
Tống Na cũng : “Em cũng đừng cực đoan quá, bốn năm nay chúng  vẫn nên tập trung  việc học, kiếm tiền là chuyện  .”
Bạch Thục Hoa   ơn, nhưng cô cũng  họ sẽ  tin tưởng việc cô  kiếm tiền,  thì cứ đợi đến lúc kiếm    .
Tiêu Tiểu Vũ  chút hâm mộ : “Bố  em nhất định   với em.”
Bạch Thục Hoa gật đầu: “Đương nhiên , em là con gái lớn của bố  mà.”
Vương Tân lập tức : “Thôi, thôi, để cho em  ăn bánh chẻo , vỏ bánh sắp nứt   kìa.”
Bạch Thục Hoa vội vàng ăn bánh chẻo nhanh hơn.
Ăn bánh chẻo xong, Bạch Thục Hoa ợ một cái: “Chiều nay   định  gì, ở ký túc xá  sách ?”
Vương Tân hỏi : “Em    ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-392-c.html.]
Bạch Thục Hoa đáp: “Em  đến thư viện,  mượn vài cuốn sách .”
Nghe  cô  đến thư viện,   đều tỏ  hứng thú.
Cuối cùng   quyết định cùng .
Thư viện thời nay quy mô  lớn, cũng   chỗ   sách, chỉ  thể mượn về ký túc xá hoặc đến lớp học để .
Bạch Thục Hoa lấy một cuốn truyện tiếng Anh bản gốc,  tìm một cuốn sách giới thiệu ẩm thực Bắc Kinh, và một cuốn sách về danh lam thắng cảnh của Bắc Kinh.
“Sao   xem loại sách  thế?” Tiêu Tiểu Vũ  tò mò.
Bạch Thục Hoa đáp: “Em  hứng thú với thành phố Bắc Kinh,  tìm hiểu thêm,    nghỉ em sẽ tự   dạo chơi.”
Tiêu Tiểu Vũ lập tức hỏi: “Cuốn sách giới thiệu ẩm thực   còn chính xác ?”
Bạch Thục Hoa  thời gian xuất bản,  năm năm, sáu năm ,   cũ , dù  cũng  trải qua ngần  năm, chắc chắn là   đổi .
 “Cứ coi tham khảo thôi, chẳng lẽ em dựa  nó để tìm kiếm món ngon .”
Tiêu Tiểu Vũ : “Nói đến đồ ăn ngon, Bắc Kinh nổi tiếng nhất là vịt , còn  thì    đến, Tứ Xuyên của chúng    nhiều món ngon, ngon nhất là lẩu, thật sự là ăn mãi  chán.”
Trương Hồng Phương chen : “Thượng Hải cũng  món ngon Thượng Hải.”
Vương Tân tiếp tục : “Thiên Tân  bánh bao Cẩu Bất Lý, bánh tráng và bánh hoa quẩy, đều ngon cả.”
Tống Na  chút hồi tưởng: “Quê bọn em cũng  nhiều món ngon như bánh mì kẹp thịt lừa, bánh nướng Hương Hà, ...”
Bạch Thục Hoa  mà phát thèm: “Sau   dịp em sẽ đến nhà từng  một để ăn, nếm thử hết tất cả các món ngon một lượt.”
Tiêu Tiểu Vũ  nhiệt tình: “Hoan nghênh, hoan nghênh, chỉ sợ em  chịu nổi vị cay của chúng thôi.”
Trương Hồng Phương  tiếp: “Thực  hải sản ở Thượng Hải cũng  ngon, đều  thể nếm thử.”
Đến lượt Vương Tân : “Lần  chị sẽ mang bánh hoa quẩy cho  , loại đó  thể để  lâu.”
Tống Na  : “Chị   bánh nướng,  dịp sẽ  cho   ăn.”