Tử Cấm Thành xem như cũng kha khá , cho dù  dẫn khách du lịch nước ngoài  thì cũng  thể nào xem hết từ đầu chí cuối , cũng chỉ là xem những chỗ trọng điểm thôi, nên những cung điện cô xem lúc   lẽ  đủ dùng .
Những cung điện nhỏ khác cũng na ná như , cô cũng  định lãng phí thời gian.
"Anh Thẩm đói ? Hay là chúng   ăn trưa , gần đây  món nào đặc sắc  nhỉ?"
Ngắm cảnh  xong  ăn ngon, đây mới đúng là cách hưởng thụ chính xác.
Bạch Thục Hoa  bát mì tương  mặt,  nhịn  nuốt nước miếng, chỉ ngửi thôi  thấy thơm .
Nghe  đây là bí quyết gia truyền.
Nước sốt mì tương  màu sắc đậm đà, sánh đặc, hương thơm nồng nàn,  khi ăn  miệng thì từ từ tỏa  hương vị sâu lắng, khiến    thể nào cưỡng  .
Thêm  đó là sự kết hợp tự do với các loại rau sống ăn kèm,  càng khiến món ăn thêm phần thơm ngon gấp bội.
Bạch Thục Hoa trộn đều mì, nước sốt thịt và rau sống,  đó  thể chờ đợi thêm  nữa mà húp lấy húp để.
Muốn ăn mì cho thơm ngon thì đừng  giữ kẽ  gì, cứ xì xụp mà húp là sướng nhất.
Thẩm Đạc cũng ,  cũng húp đến mức phát  tiếng thật to.
Vậy nên  cả cũng đừng   hai  gì.
Sau khi ăn xong, hai  như thể  trở nên  quen hơn, mặc dù cả bữa ăn chỉ lo húp mì, chẳng  với   câu nào.
"Anh Thẩm, chúng   xem khu phố cổ , em còn  xem khu nhà tập thể nữa, họ  cho   nhỉ?" Bạch Thục Hoa thật sự  rõ lắm.
Thẩm Đạc bèn : "Thông thường  lạ  khó  . Trong khu nhà tập thể tuy  đông nhưng  là hàng xóm láng giềng nhiều năm, nhà ai  họ hàng gì đều quen mặt  cả, bỗng nhiên xuất hiện một  lạ mặt chắc chắn sẽ  hỏi. Nếu em   thì     dẫn em , bạn  cũng   ở tứ hợp viện, nhưng mà  xa chỗ  một chút."
Bạch Thục Hoa  đầu  cảm ơn: "Vậy thì  phiền  Thẩm ."
Thẩm Đạc lắc đầu: "Có gì  mà  cảm ơn, chỉ là một câu  thôi mà. Những con phố cổ   gì đáng xem ?"
Bạch Thục Hoa đưa tay sờ lên bức tường gạch xanh: "Tất nhiên là vì lịch sử ."
Tứ hợp viện, những con phố cổ ở Bắc Kinh đều là những nơi mang đậm dấu ấn văn hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-406-d.html.]
"Anh Thẩm, chiều nay   gợi ý gì  ho ?" Bạch Thục Hoa  bộ dọc con phố cổ nửa tiếng đồng hồ cũng thấy  đủ .
Dù  cô cũng   là  nghiên cứu lịch sử, tuy  thể  , cảm nhận  cái , nhưng cũng  nhiều nhặn gì.
"Có thể đến công viên Cảnh Sơn, chỗ đó  gần, cảnh sắc bên trong  ." Thẩm Đạc đề nghị.
Bạch Thục Hoa tỏ  thích thú: "Vậy thì  thôi."
"Đứng ! Mẹ kiếp mày  ! Đứng !"
Bạch Thục Hoa   thấy tiếng động còn  kịp phản ứng   kéo sang một bên,  che chắn kín mít phía  một .
Bạch Thục Hoa  đầu tiên gặp Thẩm Đạc  thấy vai   rộng.
Bây giờ thì cuối cùng   kiểm chứng.
Bờ vai  thật sự  thể che chắn cho cô một cách  hảo.
Cô chỉ  thấy tiếng bước chân vội vã và tiếng chửi rủa chạy vụt qua  xa dần.
Thẩm Đạc lùi  hai bước, Bạch Thục Hoa lúc  mới  thể bước .
"Vừa   kéo mạnh tay quá chứ?" Thẩm Đạc  lo lắng hỏi.
Bạch Thục Hoa lắc đầu: "Không, , chúng  gặp    đánh  ."
Thẩm Đạc đáp: "Ừ,   ,  tay   cũng chẳng  hung khí,   chuyện gì lớn ."
Bạch Thục Hoa ngoái đầu  , đáng tiếc là chẳng còn  thấy gì nữa.
Thẩn Đạc lo lắng dặn dò: "Em là sinh viên Đại học Bắc Kinh,     việc văn phòng,  lãnh đạo, đừng  thích đánh ."
Bạch Thục Hoa ngượng ngùng: "Em chỉ tò mò một chút thôi mà. Em  đánh  ."
Chủ yếu là   ai bắt nạt cô, nếu  cô gái Đông Bắc   sợ chuyện !
"Anh Đạc,  từng đánh  ?" Cô chỉ đơn giản là tò mò thôi.