Hôm nay tiêu  ít tiền, gia đình bình thường thật sự  kham nổi.
“Gần bốn giờ , trời ơi, em còn  ngắm ,  mà  đến giờ  . Anh Thẩm chúng   thôi, em  về ,   nữa thì sẽ kẹt giờ tan tầm, lúc đó xe buýt sẽ đông nghẹt thở mất.” Chủ yếu là còn  an .
Xe buýt đông đúc quá   cho con gái.
Thẩm Đạc tăng tốc bước chân: "Vậy chúng  mau đến bến xe.”
Bạch Thục Hoa  lấy tiền : "Anh Thẩm, hôm nay em chơi  vui vẻ,  mãn nguyện, đây là tiền công ba đồng hôm nay, còn hai đồng là tiền tư liệu, giờ em cũng chỉ là sinh viên, thu nhập  hạn, chỉ  thể đưa  chừng  thôi.”
Thẩm Đạc nhận lấy năm đồng: "Như   là nhiều . Thật sự cảm ơn em  cho  công việc .”
Bạch Thục Hoa  : "Em cũng  cảm ơn . Chúng  đừng cảm ơn qua cảm ơn  nữa, chúng  đều hài lòng là cùng  lợi. Anh Thẩm,   chúng    đây? Có thể nghiên cứu , cũng tiện cho  thu thập tư liệu.”
Thẩm Đạc hỏi: "Em   Vạn Lý Trường Thành ?”
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Tất nhiên   ,  đến Vạn Lý Trường Thành thì    hùng.”
Cô tuy   là nữ hán tử, nhưng đối với Vạn Lý Trường Thành cũng   hứng thú.
Thật  kiếp  cô  đến Vạn Lý Trường Thành , nhưng điều   ảnh hưởng đến việc cô leo Vạn Lý Trường Thành của những năm bảy mươi.
“ Vạn Lý Trường Thành cách chỗ chúng  đến sáu mươi, bảy mươi ki lô mét, chúng   như thế nào cho gần hơn nhỉ.”
 Thẩm Đạc bắt đầu suy nghĩ: "Hay là  đến Đại học Bắc Kinh tìm em, chúng  xuất phát từ Đại học Bắc Kinh, như   thể bớt  hơn mười ki lô mét.”
Bạch Thục Hoa lập tức : "Vậy thì    xa hơn .”
Thẩm Đạc  : "Không  , dù  chỉ là  xe, cũng  mệt. Chúng  hẹn giờ , tám giờ  ở cổng Đại học Bắc Kinh đợi em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-408-d.html.]
Bạch Thục Hoa lập tức : "Vậy thì    xe buýt từ sáu giờ hơn.”
Thẩm Đạc : "Nhà   ở đây, cách Đại học Bắc Kinh  xa như , cũng  cần chuyển xe, nửa tiếng là đến .”
Bạch Thục Hoa thở phào nhẹ nhõm, như  tám giờ cũng .
Thẩm Đạc thành thật : "Vạn Lý Trường Thành   từng . Mưu sinh  công việc lặt vặt đều ở trong thành, bản    từng  đến đó,  điều còn một tuần nữa  sẽ hỏi thăm thêm, cũng sẽ thu thập một ít tư liệu. Em Thục Hoa còn yêu cầu gì nữa ?”
Bạch Thục Hoa lập tức : "Đã   , em  hài lòng, cứ như  nhé.”
Thẩm Đạc  chút ngại ngùng: "Hôm nay cũng  gặp  nguy hiểm gì, ba đồng   cầm  chút nóng tay.”
Bạch Thục Hoa chỉ  tiến lên túm cổ áo , bảo  mau phun hết những lời xui xẻo đó,   thể  gở như  chứ.
 “Đừng  ! Em còn mong chúng  ngày nào cũng bình an như  cơ. Em thà để  nhận tiền vô ích còn hơn là gặp chuyện. Hơn nữa    nhiều việc như    là nhận tiền vô ích.”
Thẩm Đạc mím môi: "Anh chỉ là   cơ hội thể hiện võ công, khiến mấy chị   tin tưởng.”
Hoá  là , thì  là  của cô.
Cô bèn giải thích: "Anh Thẩm đừng để bụng, mấy chị cùng phòng của em cũng là lo cho em, em là em út trong phòng, các chị đều  cưng chiều em. Hôm đó   ,   đều thấy  là  ,  ai hoài nghi  cả.”
"Nói thật thì năng khiếu võ thuật của  cũng tạm . Trước đây lúc học với sư phụ,   ăn đồ bổ nên nền cũng khá ,  ... Anh chỉ  thể dựa  bản ,  dám tập luyện quá sức, dinh dưỡng  theo kịp sẽ hại  thể. Tuy là  thụt lùi nhưng đánh năm ba tên côn đồ bình thường thì  thành vấn đề."
Anh  cố tình  giảm  tránh, nếu  tay  vũ khí thì mười mấy tên  cũng  sợ.
Bạch Thục Hoa bỗng chốc cảm thấy ngập tràn cảm giác an : "Vậy là đủ ,  cần dùng đến võ công nhiều như . Anh Thẩm, tập võ  mệt lắm ?"
Thẩm Đạc lắc đầu: "Không mệt."