Chuyện của bố Bạch coi như tạm thời khép , ngoài việc mỗi ngày giám sát ông  báo , trọng tâm của Bạch Thục Hoa bắt đầu chuyển hướng, bởi vì sắp khai giảng,  Bạch cũng cần  ‘Chăm sóc’ đặc biệt một chút.
 
Gần đây bà   lười biếng,  tập luyện kỹ năng cơ bản nữa,  bữa tối là dắt Tiểu Quân  la cà khắp nơi  ngóng chuyện phiếm.
 
Bạch Thục Hoa  tiên tìm một trợ thủ đắc lực - Bạch Tiểu Quân.
 
Sau đó bắt đầu thi triển đại pháp dụ dỗ.
 
Bạch Thục Hoa: "Em trai, em  chơi với   vui ?"
 
Bạch Tiểu Quân: "Vui ạ."
 
Bạch Thục Hoa im lặng một lúc: "Vậy  vui bằng  kể chuyện Tây Du Ký ?"
 
Cô  tin là    thích  Khỉ nữa.
 
Quả nhiên... Bạch Tiểu Quân  chút do dự trả lời: "Tây Du Ký vui hơn ạ."
 
Bạch Thục Hoa  vẻ nghiêm túc bịa chuyện: "Vậy là rõ  còn gì, nhưng  ngày nào cũng  bác Cả, các thím buôn chuyện, chốc nữa sẽ quên béng mất chuyện Tây Du Ký cho coi. Chúng   giữ  ,  đó thế  thế ..."
 
Hai chị em bắt đầu ghé tai  thì thầm.
 
Lại một buổi tối  bữa cơm,  Bạch dọn dẹp xong,  tự nhiên gọi: "Tiểu Quân,  thôi con."
 
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ trong lòng, đúng là quen thói  dạo .
 
Cứ đến giờ là  .
 
Cô liếc mắt  hiệu cho Bạch Tiểu Quân.
 
Em trai Bạch níu lấy tay  Bạch, nũng nịu: “Mẹ, đừng  ngoài nữa. Hôm nay kể chuyện ‘Tam Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh’  ạ.”
 
Mẹ Bạch liền kiếm cớ: “Chúng   ngoài kể, bố con đang ở nhà  báo đấy.”
 
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ,  cô dạo  đầu óc linh hoạt hẳn, cái cớ  thật sự  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-41.html.]
 
Vẫn là  dựa  cô: “Mẹ, chúng    nhà kể,    phiền bố  báo,   mát mẻ. Con với Tiểu Quân sẽ hái thêm ít đậu đũa, mai luộc ăn.”
 
Hai tay  Bạch đều  níu lấy,    cũng   nữa .
 
Mẹ Bạch đúng là   thiên phú trong khoản kể chuyện, chẳng những  hề lúng túng mà ngược  còn kể hấp dẫn hơn xưa.
 
Em trai  đến nhập tâm, còn Bạch Thục Hoa thì thỉnh thoảng  khen lấy lòng vài câu.
 
Mẹ Bạch càng kể càng hăng, ba  con cứ thế   cho đến khi trời tối muỗi bắt đầu bay  mới chịu  nhà.
 
Mấy ngày  đó cũng diễn  tương tự như .
 
Bạch Thục Hoa cảm thấy  thể tiến hành bước thứ hai .
 
Công việc khai hoang  kết thúc từ lâu, dù  đây cũng là  đầu trồng thảo dược, cho dù đội trưởng  quyết đoán đến  cũng  dám mạo hiểm dồn ép quá mức, vì    trong đội sản xuất   về những ngày tháng tụ tập ở mấy 'Điểm hẹn’ hóng mát, tán gẫu  bữa tối.
 
Kế hoạch của Bạch Thục Hoa là để  cô bước  ngoài.
 
Để tránh cho  sợ hãi. Cô  từ từ tiến hành từng bước một.
 
Trước tiên là tìm vài  bạn nhỏ, điều   hề khó chút nào.
 
Bạch Thục Hoa   bạn học nào quá  thiết, nhưng cô vẫn  thể  chuyện  với  , hơn nữa còn  bạn học của hai  chị họ nữa, chỉ cần gọi bâng quơ là   ngay một nhóm bạn nhỏ.
 
Bạch Thục Hoa phát hiện  cô   căng thẳng, nhưng vì xung quanh đều là trẻ con nên  cô  nhanh  nhập tâm ‘biểu diễn’.
 
Đám trẻ con  đều là  đầu tiên    cô kể chuyện, đứa nào đứa nấy đều chăm chú lắng , thỉnh thoảng  “ồ, ” phụ họa vài tiếng.
 
Sự hưởng ứng nhiệt tình của bọn trẻ khiến  cô thêm phần tự tin.
 
Rồi lũ trẻ càng ngày càng đông, thậm chí còn  cả  lớn đến hóng chuyện, sân nhà  sớm chật kín  còn chỗ .
 
Bạch Thục Hoa bèn đề nghị: “Mẹ,  là mai chúng  chuyển  gốc cây liễu lớn kể . Sân nhà     loạn hết cả .”
 
Mẹ Bạch lập tức lắc đầu: “Mẹ   , mất mặt lắm.”