Cô đếm  bốn hào đưa cho Thẩm Đạc.
Hai   trì hoãn thêm nữa, trực tiếp  .
“Chúng   hướng nào đây? Hướng Bắc  hướng Nam?” 
Thẩm Đạc tiếp tục : "Hướng Bắc dốc, hướng Nam thoai thoải, nhưng hướng Bắc  nhiều điểm tham quan hơn. Em chọn .”
Bạch Thục Hoa phất tay: "‘Biết rõ  núi  hổ mà vẫn ’ Chúng   vượt khó khăn,  hướng Bắc.”
Cô nhớ những địa điểm check-in nổi tiếng  mạng đều ở hướng Bắc.
Đã đến một , cô đương nhiên   xem thử.
Đoạn đường phía  còn đỡ, nhưng  khi qua Bắc Tam Lâu, lúc leo lên Bắc Tứ Lâu, độ dốc đột nhiên tăng mạnh.
Bạch Thục Hoa bắt đầu thấy  đuối sức.
Thẩm Đạc đưa tay : "Anh kéo em lên nhé. Anh sợ em leo  nổi mất.”
Bạch Thục Hoa cũng  khách sáo, bởi vì Thẩm Đạc  đúng cô sợ là  trụ .
Bây giờ  gì  cáp treo, nếu cô mà bỏ cuộc giữa chừng, lúc đó lên cũng   mà xuống cũng  xong, chỉ càng thê thảm hơn thôi.
Vì , trong đầu nhanh chóng suy tính nắm tay một cái cũng chẳng  gì to tát.
Quả nhiên   kéo thì thoải mái hơn nhiều.
Bạch Thục Hoa  nhiều hơn hẳn: "Anh Thẩm,   mệt ? Chúng   nhiều thời gian mà,  thể  chậm một chút.”
Thẩm Đạc  đầu  cô: "Em mệt ? Hay là để  cõng em.”
Bạch Thục Hoa  thấy phía   một ông bố đang cõng con gái nhỏ.
Không đến mức đó,  đến mức đó cô so với một cô nhóc bảy, tám tuổi  gì.
Mặc dù  một chút, chỉ một chút xíu động lòng.
Vẫn là lắc đầu: "Không cần,  cần. Chỉ là thấy cảnh sắc ở đây  , chúng  ngắm một lát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-415-d.html.]
Nhân tiện nghỉ chân một chút.
Có  kéo thì kéo chứ,  bộ nhiều chân cũng đau chứ bộ.
Thẩm Đạc vẫn  tính đáp: "Anh  nhớ  một câu chuyện nhỏ nữa, ở Bát Đạt Lĩnh  một loại cỏ gọi là cỏ Tây Ma. Loại cỏ   độc,  mà chạm  nó thì sẽ đau như  bò cạp cắn. Nó mọc ở bên ngoài Trường Thành Bát Đạt Lĩnh,  cho lính biên phòng canh gác,   công lao trong việc bảo vệ Bát Đạt Lĩnh. Truyền thuyết kể rằng Ngọc Hoàng Đại Đế thấy lính canh giữ Trường Thành quá vất vả, bèn phái thiên binh thiên tướng đến rải hạt giống, như  khi quân địch xâm lược chạm  loại cỏ  sẽ  chích đến mức kêu la thảm thiết, lính canh gác sẽ  thấy. Không     thật sự  loại cỏ   .”
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Có đấy. Loại cỏ  ở mỗi nơi   cách gọi khác ,   gọi là cây gai dầu, cây tầm ma, cây gai... Nó còn  thể ăn  nữa. Đợi chúng  leo hết Trường Thành, em chỉ cho  xem.”
Thẩm Đạc gật gật đầu: "Được thôi.”
Bạch Thục Hoa  trái  .
Thẩm Đạc nhích  gần một chút, ân cần hỏi han: "Sao thế, em  khỏe ?”
Bạch Thục Hoa ngại ngùng lắc đầu: "Không,  , chỉ là em  hét lên một tiếng cho thoả thích, nhưng  sợ    coi là bệnh tâm thần.”
Cô  đeo khẩu trang che mặt, thật là sai lầm.
Thẩm Đạc bật : "Em cứ hét . Hét xong  sẽ kéo em chạy, đợi đến lúc chạy xa  thì  ai nhận  em .”
Bạch Thục Hoa trong lòng vui như mở cờ, hiệu quả cũng giống như lúc che mặt thôi. 
“Vậy em hét thật đấy nhé!”
Thẩm Đạc đưa tay : "Để  kéo tay em  , tiết kiệm thời gian.”
Bạch Thục Hoa giật giật khoé miệng: "Thật  em  thể  che mặt  chạy mà.”
Thẩm Đạc nén : "Một tay em che mặt, một tay để  kéo chạy, hai việc  ảnh hưởng đến .”
Cuối cùng Bạch Thục Hoa cũng  hét lên , cô  hít một bụng khí thế , lúc đó   một em bé  đến bên cạnh, cô sợ dọa trẻ con  khiến chúng  ám ảnh tâm lý.
Trẻ con bây giờ  ngây thơ,  giống như trẻ con đời . Cái gì cũng   thấy, chẳng  gì lạ lẫm.
Thẩm Đạc vẫn còn đang đợi: "Sao   hét?”
Bạch Thục Hoa  chút ngại ngùng: "Không hét nữa,  hét nữa, chúng   tiếp thôi.”
Thẩm Đạc cũng  buông bàn tay nhỏ mềm mại  , cứ thế nắm lấy tay cô tiếp tục leo lên.
“Mục tiêu của chúng  là toà nhà  8, đó là điểm cao nhất của Vạn Lý Trường Thành. Tầm  rộng rãi nhất, còn  bia đá hảo hán nữa.”