Chưa đợi cô mở miệng từ chối  nữa, các chị trong ký túc xá  xông lên .
Tống Na đẩy thẳng lá thư : "Bạn học Trác, em út nhà  mới mười lăm tuổi, còn là con nít,   tin khoa tiếng Hàn các   tìm  nữ sinh đồng trang lứa.”
Tiêu Tiểu Vũ lẩm bẩm: "Nghe    đàn ông chỉ thích trẻ con, biến thái thật!”
Trương Hồng Phương  phắt dậy: "Bây giờ tuy tự do yêu đương, nhưng em út nhà chúng   từ chối  hai  , nếu  còn đến quấy rầy, chúng  sẽ đến gặp thầy chủ nhiệm của  đấy.”
Vương Tân vỗ vai Bạch Thục Hoa: "Em út nhà chúng  là học trò cưng của cô Tề, cô  nghiêm lắm, nếu  chuyện ,  khi sẽ  chuyện với chủ nhiệm của  đấy.”
Lý Giai trầm giọng : "Cảm ơn   thích em út nhà chúng .  con bé còn nhỏ quá, hiện tại chỉ  tập trung  học tập, trong vòng ba năm tới sẽ  nhận lời yêu đương .”
Trác Dân Nguyên toát mồ hôi hột, miệng lắp bắp, một  đối mặt với sáu , áp lực thật lớn: " chỉ là,    phiền nữa.”
Nói xong   lập tức bỏ chạy.
Bạch Thục Hoa thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo các chị  xuống, chẳng  cô  thu hút  ít sự chú ý  .
Tiêu Tiểu Vũ vỗ ngực: "Cuối cùng cũng đuổi    , nếu  em út nhà  sẽ  'Tấn công’ mất.”
Câu  là đang  đến chuyện  phiên  mời ăn khi  bạn trai.
Bạch Thục Hoa cố tình  mặt nghiêm túc: "Chị  xem lúc nãy  chị  hăng hái thế?”
Mọi  đều  lớn.
Vương Tân hỏi: "Em út, em chắc chắn sẽ  suy nghĩ đến   nãy chứ?”
Lỡ như họ mắng   , cuối cùng hai   thành đôi,  khí sẽ  ngại ngùng.
Bạch Thục Hoa xua tay: "Thật sự   gu của em, em cũng coi trọng ngoại hình.”
“Hahaha…”
Tiêu Tiểu Vũ  sảng khoái nhất: "Ai bảo em chê  chị, rõ ràng là giống chị.”
Bạch Thục Hoa  phục: "Em  chỉ coi trọng khuôn mặt, mà còn coi trọng vóc dáng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-423-d.html.]
Lý Giai nhỏ giọng hỏi: "Vóc dáng thế nào? Nói rõ hơn .”
Bạch Thục Hoa cũng nhỏ giọng: "Ít nhất chân  dài,   thử tưởng tượng một  đàn ông chân ngắn ngủn, trông    chứ?”
“Phụt…”
Tiêu Tiểu Vũ   nhịn  : "Chân ngắn ngủn, hahaha…”
Bạch Thục Hoa   đến cơ ngực, cơ bụng, rãnh bụng, vì sợ sẽ dọa các chị: "Hơn nữa vai  rộng.”
Ánh mắt Tiêu Tiểu Vũ sáng rực: "Đây  là lý do gì nữa?”
Bạch Thục Hoa vô cùng tự nhiên : "Như  mới  cảm giác an  chứ. Nếu như  đàn ông nhỏ con,  đó bạn gái ôm một cái,  đàn ông chui tọt  lòng bạn gái, trông   ?”
“Phụt!” Tiêu Tiểu Vũ lập tức lấy tay che miệng.
Bạch Thục Hoa lấy khăn tay lau mặt: "Chị Tiểu Vũ, chị phun nước  mặt em ! Nếu em mà mọc mụn thì sẽ tìm chị, bắt chị nuôi em cả đời.”
Tiêu Tiểu Vũ nhún vai, vẫn còn đang  trộm: "Ai bảo em  chuyện buồn  thế. Chị  nghĩ đến cảnh tượng đó là thấy buồn  .”
Trương Hồng Phương  gật đầu: "Lúc đầu  thì thấy buồn , nhưng khi nghĩ kỹ  cũng  lý.”
Lý Giai  tán thành: "Lại học hỏi thêm  điều mới .”
Bạch Thục Hoa lập tức  tiếp: "Em  nhiều sách linh tinh,  quên mất xem ở  ,  là da dẻ con gái sẽ giống bố, cho nên ai  sinh con gái thì đừng tìm đối tượng da quá đen, nếu  sẽ chỉ sinh  đứa con gái đen thui thôi.”
Tống Na bật : "Em nghĩ xa thật đấy.”
Bạch Thục Hoa lẩm bẩm: "Cho nên con gái coi trọng ngoại hình cũng   gì sai, đây chính là  trách nhiệm với thế hệ .”
Vương Tân búng trán cô: "Chỉ  em là lắm lý do.”
Tiêu Tiểu Vũ chống cằm: "Cũng đúng ha, thì  em   vì bản  ."
Trương Hồng Phương nhếch mép: "Bởi vì hai  là cùng một loại , tư duy logic của hai  đều tự khớp với , đương nhiên là  thông  ."
Ăn cơm trưa xong, Tống Na đến trường, Bạch Thục Hoa và những  khác đều về ký túc xá.