Thẩm Đạc mỉm  gật đầu đáp: “Chào buổi sáng, Thục Hoa, để  dẫn em  dạo quanh khu phố cổ nhé!”
“Dạ .” Bạch Thục Hoa gật đầu đồng ý.
Thẩm Đạc sờ lên bức tường gạch xanh : “Hồ Đồng Hồng Hưng  là gọn gàng nhất,     là cung điện của hoàng tử, nhưng  đó  phá bỏ, hiện tại  mấy chục gia đình đang sinh sống trong đó.”
Bạch Thục Hoa liên tục gật đầu, quả nhiên   quyền thế ở thời xưa thật sung sướng, nhà cửa đất đai  thể chiếm cả một con phố.
Sau  nếu  tiền,   chừng cũng cô  thể   như .
Chỉ là bản  cô   tham vọng lớn như thế.
“Này, hai  , các  là ai?”
Bạch Thục Hoa giật b.ắ.n , quả thật là   khác hù cho sợ mất mật.
Cảm giác như   bỗng dưng xuất hiện .
Đó là một bà cụ tóc bạc phơ.
 trông bà cụ   vẻ   hiền hòa cho lắm, ánh mắt sắc bén cứ  chằm chằm  bọn họ.
Thẩm Đạc bước lên một bước, lễ phép chào: “Cháu chào bác ạ, cháu đang  đường đến Đồng La Cổ Tự,  ngang qua đây thấy khu nhà cổ  thật bề thế nên mới nán  ngắm  một chút.”
Thái độ của bà cụ dịu  trông thấy,  mặt lộ rõ vẻ hài lòng như   ‘Thằng nhóc  thật  mắt ’: “ đấy, khu nhà cổ Hồng Tinh của chúng  là  nổi tiếng.”
Nói , bà  phẩy phẩy tay: “Xem xong  thì mau  , đừng   đây nữa, lỡ    nghi ngờ là gián điệp bắt  báo công an thì rắc rối đấy.”
Bạch Thục Hoa vội vàng  đáp: “Dạ , chúng cháu  ngay đây ạ.”
Mặc dù   đầu   nhưng Bạch Thục Hoa  cảm giác bà cụ vẫn đang  theo họ.
Có lẽ đây chính là hình ảnh những  quần chúng cảnh giác thời kỳ những năm bảy mươi.
“Bây giờ   quản lý nghiêm ngặt đến  ?” Cô buột miệng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-425-d.html.]
Thẩm Đạc gật đầu: “Cũng gần như . Phường tổ chức họp, yêu cầu mỗi   cảnh giác với những  lạ mặt đến gần, nếu thấy ai  biểu hiện đáng ngờ thì báo cáo ngay,    bắt   ít đặc vụ  đấy.”
Bạch Thục Hoa  rõ thời buổi    nhiều đặc vụ  trộn, nhưng  giờ cô luôn cho rằng những chuyện như   xa vời với .
Nào ngờ bản  cũng  ngày  nghi ngờ.
Quả là một trải nghiệm đáng nhớ.
“Em Thục Hoa, mấy giờ  nhỉ?” Thẩm Đạc lên tiếng hỏi.
Bạch Thục Hoa đưa tay  đồng hồ: “Tám giờ bốn mươi hai phút  , sắp chín giờ  đấy.”
Thẩm Đạc lập tức : “Vừa , chúng  đến khu tập thể thôi.”
Bạch Thục Hoa  chút e ngại: “Sẽ      theo dõi chứ?”
Mặc dù bản  trong sạch, nhưng cứ   khác dòm ngó cũng  phiền phức.
“Không , chúng  đến nhà sư  của , nhà   ở trong khu tập thể.” Thẩm Đạc giải thích.
Nhân tiện Bạch Thục Hoa lập tức hỏi: “Anh Thẩm Đạc,   mấy  sư , sư tỷ ?”
Thẩm Đạc đáp: “Không  sư tỷ nào , sư phụ   nhận nữ  tử, môn võ Hình Ý Quyền  vốn dĩ  thích hợp cho nữ giới tập luyện. Anh chỉ  hai  sư  và hai  sư .”
Bạch Thục Hoa gật gù: “Sư môn của   năm  tử, cũng  ít .”
Cô  hỏi thêm nữa vì sợ rằng bản  sẽ tò mò quá mức, động chạm đến chuyện riêng tư của  khác.
Không ngờ Thẩm Đạc  chủ động chia sẻ: “Bây giờ  đang sống với sư  út, cũng là con nuôi của sư phụ, bọn  ở trong căn nhà cũ mà sư phụ để . Hai  sư  và  sư  thứ tư đều   gia đình riêng, sư phụ mất , họ đều  về nhà lo cho gia đình. Tuy nhiên, bọn  vẫn thường xuyên liên lạc với , tình cảm  , thật sự xem  như  em ruột thịt trong nhà.”
Bạch Thục Hoa ngẩn  một lúc  mới lên tiếng: “Anh Thẩm Đạc,  vất vả .”
Thẩm Đạc  lắc đầu: “Không vất vả . Sư phụ  nuôi nấng ,  chăm sóc cho sư  là chuyện nên . Hơn nữa Tiểu Vũ cũng  mười bốn tuổi ,  thể tự lo cho bản , cũng chẳng cần    gì nhiều, thậm chí thằng bé còn  việc nhà nhiều hơn cả . Thành tích học tập của Tiểu Vũ cũng  , cứ đà    nhất định  thể thi đậu đại học.”