Bạch Thục Hoa vô cùng kích động, cuối cùng cũng đến , cô còn đang chuẩn  tâm lý mất trắng bảy mươi lăm tệ: "Anh Thẩm Đạc!”
Cô  nhịn  mà  về phía chiếc bàn gỗ nhỏ.
Nhìn tinh xảo và  thật.
“Đây chẳng  là gỗ đàn hương ?” Cô  chắc chắn lắm, chỉ là cảm thấy  giống.
Thẩm Đạc gật đầu: "Nhị sư   là   nhặt  một cái tủ hỏng, tháo , đánh bóng    thành chiếc bàn nhỏ ,  đó  sơn .”
“Thẩm Đạc đến .”
Những  khác trong ký túc xá cũng bước tới,  lượt chào hỏi Thẩm Đạc.
Ngoại trừ Lý Giai, Thẩm Đạc cũng chỉ gặp họ một ,  mà  đều nhớ rõ, họ tên đều khớp.
“Thẩm Đạc, cái bàn gỗ nhỏ ...?” Tiêu Tiểu Vũ đưa tay sờ thử.
Thẩm Đạc  trả lời mà  Bạch Thục Hoa.
Bạch Thục Hoa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Đây chính là điều bí mật mà em    đây. Em đo giường là vì   một chiếc bàn gỗ nhỏ  thể đặt   giường,     giường  sách,  chữ  để vài thứ linh tinh cũng tiện, hơn nữa   xem, chân bàn khá cao, lúc  dùng đến  thể đẩy xuống  chân giường, cũng  ảnh hưởng đến giấc ngủ.”
Nghe cô  , những  khác trong ký túc xá đều động lòng.
Trương Hồng Phương  điều kiện gia đình khá giả hơn một chút,  động lòng  mua, bèn hỏi giá: "Cái bàn gỗ nhỏ  bao nhiêu tiền?”
Thẩm Đạc chủ động lên tiếng: "Loại gỗ  hết , chỉ còn loại gỗ bình thường, nhưng giá cũng rẻ, một tệ hai hào một cái.”
Mức giá  đương nhiên là do họ  bàn bạc .
Nếu như gỗ đều lấy từ trạm thu mua phế liệu thì vốn chỉ  một hào.
 mà  tính đến việc gỗ cũ  hao hụt.
Dù  thì trạm thu mua phế liệu  thể nào để họ tự do cắt giảm.
Cho nên một tấm ván dù  ,   họ đều  lấy.
Mặc dù gỗ nhỏ cũng  thể   một  thứ khác, nhưng đó là chuyện của  .
Bởi  chi phí gỗ gấp đôi, tính là hai hào.
Số tiền một tệ còn  cũng   là lợi nhuận, bởi vì còn  sơn bóng và tiền công nữa.
Tuy nhiên hiện tại nhân công rẻ, mỗi chiếc bàn gỗ nhỏ  đến năm phân, còn một hào nữa tính là tiền sơn bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-432-d.html.]
Do đó lợi nhuận vẫn  khả quan.
Họ chính là  tiên phong, nếu lợi nhuận quá thấp thì  còn gì thú vị nữa.
Tiêu Tiểu Vũ hỏi: "Cần tem phiếu ?”
Thẩm Đạc lắc đầu: "Không cần.”
Trương Hồng Phương  hỏi: "Có sẵn hàng ? Chị  mua một cái.”
Vương Tân cũng  động lòng: "Chị cũng  một cái.”
Tiêu Tiểu Vũ giơ tay: "Chị cũng  một cái.”
Cuối cùng ngoại trừ Tống Na, những  khác đều bày tỏ  mua một cái.
Thẩm Đạc hứa chiều sẽ mang đến.
Lúc  Trương Hồng Phương và những  khác mới lưu luyến  lên lầu.
“Chị Phương, chị giúp em bê lên , em  chuyện với  Thẩm Đạc một lát.”
Bạch Thục Hoa nhỏ giọng  lúc đưa bàn: "Em đưa tiền cho  .”
Những  khác đều tỏ vẻ hiểu ý, chào tạm biệt Thẩm Đạc  lên lầu.
Bạch Thục Hoa đề nghị: "Anh Thẩm Đạc, chúng   dạo bên  , bên đó  bóng râm, chỗ  nắng quá.”
Khóe miệng Thẩm Đạc khẽ nhếch lên: "Được.”
“Anh Thẩm Đạc, chiếc bàn gỗ nhỏ còn  hơn em tưởng tượng, em  thích.” Đó là gỗ đàn hương đấy.
Thẩm Đạc cũng  vui: "Em thích là  .”
Chiếc bàn gỗ nhỏ  là do  tự tay .
Nhị sư  vốn định cất gỗ đàn hương , nhưng   nghĩ đến chiếc bàn gỗ nhỏ của Thục Hoa.
“Bây giờ   bao nhiêu cái ?” Là cổ đông lớn, Bạch Thục Hoa vẫn  hỏi một câu cho rõ.
Thẩm Đạc  chút ngại ngùng: "Khoảng hơn bốn mươi cái. Chủ yếu là mấy hôm nay bọn  bận  thu gom gỗ vụn. Toàn là thợ mới nên  dạy bảo từng chút một, mới  tiến độ  chậm,  đạt   lượng em giao.”
Bạch Thục Hoa xua tay: "Không , lúc đấy em chỉ  thế thôi, cũng   là quy định bắt buộc. Bây giờ  kiếm  mấy phụ giúp việc ?”