Thẩm Đạc vội vàng gật đầu: "Lần  bọn em chở đến hơn bốn mươi cái, chắc chắn là còn."
Bạch Thục Hoa : "Chị Na, em  cùng chị, chúng   nhanh còn kịp chọn. Chị Tân, hai  cầm cái bàn nhỏ về  , cầm lâu cũng mỏi tay."
Lý Giai và   đều đồng ý, dù  cái bàn gỗ trắc cũng khá nặng.
Bạch Thục Hoa kéo Tống Na  theo  Thẩm Đạc.
Tống Na  Thẩm Đạc: "Quả nhiên là  tập võ, dáng  Thẩm Đạc  thẳng tắp."
Bạch Thục Hoa  thêm vài : " là  thật."
Quần của Thẩm Đạc   chật, khiến đường cong ở m.ô.n.g lộ lên trông rõ quá.
Tập võ cũng  thể định hình cơ thể,    định hình cả m.ô.n.g  nhỉ.
Mà cô cũng  dám hỏi.
Sợ  đánh.
Tống Na  : "Thẩm Đạc thế ,   chắc chắn sẽ  khá giả."
"Ồ?" Bạch Thục Hoa kỳ thực cũng nghĩ , nhưng vẫn   xem Tống Na  thế nào…
"Nhà nghèo  sợ, quan trọng là   chí tiến thủ, dám nghĩ dám , chỉ sợ loại nhu nhược như con gián."
Tống Na : "Sau  tìm đàn ông  tinh ý  đấy."
Bạch Thục Hoa thật sự  ngại ngùng, nhưng vẫn : "Em còn nhỏ mà."
Tống Na : "Tuổi em là nhỏ, nhưng với lứa bọn chị thì em cũng  còn nhỏ gì nữa. Chờ em lên năm ba, năm tư là  thể tìm mấy  em ."
Bạch Thục Hoa đảo mắt: "Em mới  thèm, đến lúc đó em   kiếm tiền nuôi   ? Hơn nữa lúc đó   ở trường, em  , một tuần gặp  một  là may , gặp   cũng  chắc   chuyện hợp, như  chán chết."
Tống Na nghĩ cũng đúng: "Đi   đúng là khác với học sinh,  khi thật sự   tiếng  chung. Vậy thì chỉ  thể đợi  khi    nhờ   giới thiệu thôi."
Bạch Thục Hoa thật   phản đối việc xem mắt: "Đợi tới lúc đó  tính."
 cô vẫn thích tự do yêu đương hơn.
Thẩm Đạc là  tập võ, tai thính mắt tinh, nên những lời họ  phía   đều  rõ mồn một.
Nghe thấy họ đang bàn tán về dáng  của ,  như cảm nhận  ánh mắt của Bạch Thục Hoa đang  chằm chằm  lưng , bỗng cảm thấy cả tấm lưng nóng ran, suýt chút nữa còn bước hụt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-436-d.html.]
Họ còn khen  nữa chứ, điều  khiến  vui như mở cờ trong bụng.
Sau đó  bàn đến chuyện bao giờ Bạch Thục Hoa  tìm bạn trai.
Anh bỗng chốc  chút căng thẳng.
Anh  sợ Bạch Thục Hoa   rằng cô     thích .
May mà  ,  lẽ cô vẫn  nhận  tình cảm của .
"Chị Na, nhiều  mua bàn nhỏ thế ."
Bạch Thục Hoa chỉ tay về phía : "Còn thừa  mà mua."
Thẩm Đạc cũng   nữa, bên đó chỉ  một  Chu Cường, liệu    lo liệu xuể  đây.
Anh  đầu   với hai  Bạch Thục Hoa: "Để em chạy lên , hai  cứ từ từ ."
Đợi Thẩm Đạc chạy xa, Bạch Thục Hoa mới  sang Tống Na: "Lần  mà  mua  thì hai ngày nữa vẫn còn."
Tống Na  hối hận lắm : "Biết thế hôm qua mua chung với   luôn , một đồng bạc cũng  đáng là bao.”
Bạch Thục Hoa  ngay là sẽ như , càng    thì càng nhớ nhung.
Lần  xem  Tống Na   về tay  .
Cô bất chợt vui vẻ trở , buôn bán  như , chẳng mấy chốc là  thể chia hoa hồng .
Chiều hôm đó, Tống Na cuối cùng cũng  mua  chiếc bàn gỗ nhỏ nào.
May mà hai ngày  Thẩm Đạc  đến, tiện thể  bán  một lô.
Sau đó việc kinh doanh bàn gỗ nhỏ của họ như thể bước  đường cao tốc.
Thế nhưng  lượng vẫn  đủ.
Chủ yếu là do hạn chế về nguyên liệu thô và nhân công.
Nhân công thì còn đỡ, thanh niên ở Bắc Kinh thất nghiệp  nhiều, bàn gỗ nhỏ   cần kỹ thuật gì quá cao siêu, đào tạo vài ngày là  thể  .
 nguyên liệu thô thì bó tay.
Họ  thể nhập gỗ với  lượng lớn như những xưởng mộc .