Tống Na phần nào hiểu : “Sinh viên đại học thời đó đều  ưu tú, gia đình cô  chắc cũng  tệ. Nếu cô   về, sẽ khiến gia đình  dị nghị. Hơn nữa còn hai đứa con, bản  cô   lẽ cũng sẽ  cảm xúc phức tạp, huống chi là bố  cô ,  lẽ cũng là    nhà khó xử.”
Vương Tân lộ rõ vẻ  đành lòng: “Cô  thật đáng thương.”
Bạch Thục Hoa  : “Bây giờ    nhiều mánh khóe, em  bố kể một câu chuyện,   cho con gái nhỏ giả vờ đáng thương, tìm những cô gái trẻ  nhờ giúp đỡ   cô bé  ngất xỉu gì đó. Cô gái cũng  bụng,  nghĩ nhiều,  theo cô bé  trong ngõ nhỏ, kết quả…”
Tiêu Tiểu Vũ trố mắt: “Kết quả thế nào?”
Lý Giai liền : “Kết quả đương nhiên là  thấy  nữa, cô bé đó chỉ là mồi nhử, chuyện  còn     ?”
Trương Hồng Phương bèn : “Chị Tiểu Vũ,  là chị về cùng  trong làng .”
Cô  cũng quyết định sẽ  cùng  khác, một  quá nguy hiểm.
Bạch Thục Hoa thấy   đều  lọt tai, cũng yên tâm.
Thực  chỉ cần nâng cao cảnh giác,  tàu vẫn  an .
Xung quanh đều là  mà. Con  bây giờ  nhiệt tình.
Lý Giai : “Chị  đây,  tiễn    nữa. Em út,  là em về nhà với chị , em dám ở một  trong ký túc xá ?”
Bạch Thục Hoa đương nhiên sẽ  : “Cảm ơn chị Giai, em   , trong tòa nhà  cũng  ít   về nhà mà.”
Lý Giai thấy cô  quyết tâm, cũng  khuyên nữa, chỉ  địa chỉ nhà  để cô  việc gì thì đến nhà tìm.
Buổi chiều,   trong ký túc xá  lượt tiễn Lý Giai và Vương Tân.
Nhà của hai  đều  gần, bữa tối  thể ăn ở nhà.
Hôm , những  khác cũng  lượt rời .
Bạch Thục Hoa tiễn từng  một, tiễn đến mức tâm trạng u sầu.
Quả nhiên chia ly khiến   khó chịu thật.
Cô dứt khoát  ở  ký túc xá nữa, cầm sách y học đến văn phòng của cô Tề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-443-d.html.]
“Cô ơi, cô vẫn  về ạ?"
Không ngờ cô Tề vẫn còn ở đây.
Cô Tề vẫn  ngẩng đầu lên: "Các em thi xong , nhưng giáo viên bọn cô còn  chấm bài, xếp hạng,  đó còn  họp hành, còn nhiều việc lắm."
Bạch Thục Hoa đoán cô Tề đang chấm bài tiếng Anh, cô cũng  quá sốt ruột: "Vậy cô cứ bận việc của cô  ạ, em cũng   dịch sách đây."
Cô Tề ngẩng đầu  cô một cái: "Em    điểm tiếng Anh của  ?"
Bạch Thục Hoa phỏng đoán: "97 đến 100 ạ."
Cô Tề : "Tự tin ghê nhỉ."
Bạch Thục Hoa nịnh nọt: "Đều là nhờ cô dạy  cả ạ."
Cô Tề cũng  úp mở nữa: "99, trừ 1 điểm phần ."
Bạch Thục Hoa khá hài lòng với  điểm . "Cảm ơn cô ạ."
Cô Tề nhận xét: "Không cần cảm ơn cô, là do em nỗ lực. Trình độ tiếng Anh của em cũng gần bằng sinh viên năm 3 ."
Bạch Thục Hoa trầm ngâm một chút  hỏi: "Cô ơi, em  thể xin  nghiệp sớm   ạ?"
Cô Tề dừng bút: "Tốt nghiệp sớm? Hình như   tiền lệ nào cả,  em    nghiệp sớm?"
Bạch Thục Hoa  đầu tiên thổ lộ với cô Tề: "Cô ơi, em dự định  nghiệp sớm. Sau đó thi nghiên cứu sinh của trường , cuối cùng là ở  trường  việc."
Cô Tề  quý Bạch Thục Hoa,  cô  ý định ở  trường thì  tán thành: "Ở  trường  đấy, bây giờ trường đang  thiếu giáo viên. Về việc em  xin  nghiệp sớm, để cô hỏi giúp em xem , chắc là ."
Bạch Thục Hoa vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn cô ạ. Cô cứ hỏi giúp em thôi, nếu   thì thôi,  cần miễn cưỡng  ạ."
Cô Tề  : "Cô cũng chỉ  thể hỏi giúp em thôi, cũng  giúp  gì nhiều ."
Bạch Thục Hoa lập tức : "Đủ  ạ, như  là đủ ."
Cô Tề  tiếp: " mà  ở  trường, chỉ học giỏi thôi thì  đủ, em còn  tham gia một  cuộc thi quan trọng hoặc đạt  một  thành tích nổi bật nữa."