Thẩm Đạc  cuộn một cái bánh tráng,  đáp: "Bây giờ cũng  kiểu phân chia địa bàn, nhưng là các trạm thu mua phế liệu. Họ đều thuộc quản lý nhà nước nên thu mua nhiều ít cũng  , hơn nữa chúng  chỉ cần đồ gỗ cũ,  ảnh hưởng đến họ quá nhiều, họ cũng sẽ  vì chuyện  mà đánh  với chúng .”
Chu Cường tiếp lời: "Sợ nhất là gặp  mấy  đòi tiền.”
Bạch Thục Hoa hiểu : "Vậy chẳng  là cướp bóc ?”
Chu Cường tiếp tục : "Cũng  đến mức nghiêm trọng như ,   chỉ cần vài hào mua bao thuốc.”
Bạch Thục Hoa  , dù tiền ít thì cũng là cướp bóc, cũng là tội nặng.
Bởi vì   kỹ thuật gì cả, chỉ là cố tình đòi hỏi thôi.
Nhìn mấy tên trộm cắp  kìa, bởi vì kiếm ăn bằng tay nghề nên mức án cũng nhẹ hơn nhiều.
Thẩm Đạc cau mày: "Cũng  thể chiều theo họ, chỉ sợ họ quen trớn  cảm thấy chúng  dễ bắt nạt, đến lúc đó mới phiền toái.”
Lòng tham con  chỉ  thể ngày càng lớn dần.
Bạch Thục Hoa cảm thấy  chút nguy hiểm: "Thành phố lớn như ,  là đổi chỗ thu mua , chúng   gây chuyện thì tránh  là .”
Cuối cùng ba  bàn bạc, vẫn quyết định hai  cùng  thu mua đồ gỗ cũ.
Dù   những món đồ gỗ cũ  nặng, một  khiêng cũng vất vả.
Hơn nữa hai   cùng cũng an  hơn.
Họ  xe ba bánh, còn  mang theo tiền, nếu  nhắm  thì thật sự  nguy hiểm.
Bạch Thục Hoa gần đây  chút đau chân, leo núi thật sự  mệt.
Nếu   Thẩm Đạc kéo, cô vốn di  thể kiên trì .
Sau đó họ còn đến vài khách sạn cao cấp ở Bắc Kinh.
Có nơi thì  ăn,  nơi chỉ  ở cửa , cô thầm ghi nhớ địa điểm.
Họ  tới Lưu Ly Xưởng dạo một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-448-d.html.]
Ghi nhớ một  cửa hàng đặc biệt.
Công tác chuẩn  ban đầu   thành,  thể nhận việc .
“Anh Thẩm Đạc,  trai  hạ giá  ?” Bạch Thục Hoa hỏi.
Thẩm Đạc  hiểu tại  cô đột nhiên hỏi đến  trai , nhưng  vẫn gật đầu: "Ừ.”
Bạch Thục Hoa lập tức  : "Hay cứ cho   kiếm chút tiền tiêu vặt, để   theo em mấy ngày.”
Thẩm Đạc đương nhiên là  : "Em còn    nữa,   cùng em là  .”
Bạch Thục Hoa  thật: "Công tác chuẩn  ban đầu   xong , đương nhiên là nghĩ cách kiếm tiền, thực  em   hướng dẫn viên du lịch quốc tế, dẫn  nước ngoài  du lịch ở Bắc Kinh.”
Thẩm Đạc  Bạch Thục Hoa  chỉ đơn thuần là  du lịch, nếu  thì tại   tìm kiếm tư liệu,  kể chuyện, cứ thư thái du sơn ngoạn thủy bình thường   .
“Gần đây tuy  nước ngoài đến khá đông, nhưng họ sẽ dùng dịch vụ  ?”
Bạch Thục Hoa cũng  dám chắc chắn: "Phải tự tiến cử, họ thấy phù hợp tự nhiên sẽ dùng,  phù hợp sẽ từ chối. Cho  trai   theo cũng là để đề phòng bất trắc.”
Cô  gắn bộ lọc cho mắt với  nước ngoài, cũng  cảm thấy trăng nước ngoài tròn hơn,  nước ngoài đương nhiên    cũng  kẻ .
Cho nên cẩn thận một chút cũng  thừa.
Thẩm Đạc lập tức : "Vẫn là   cùng em thì hơn,    cũng khá quen thuộc, hơn nữa bình thường đều là   cùng em đến những nơi đó.”
Bạch Thục Hoa  chút do dự: " mà  Chu thì…?”
Trước đó lúc  ăn vịt , cô   rõ với Thẩm Đạc là  khi  đưa cô về  sẽ  cùng Chu Cường thu mua đồ cũ  mà.
Thẩm Đạc nhanh chóng nghĩ  cách: "Để  trai   cùng  Chu, hai  họ đều là  trong nghề, dù  gặp sáu, bảy  thì  thành vấn đề, còn nếu đông hơn nữa thì chỉ  thể chịu thiệt một chút , cho dù  ở đó cũng   tác dụng gì."
Bạch Thục Hoa đương nhiên  phản đối, đối với   trai  quen  , Thẩm Đạc vẫn đáng tin cậy hơn.
Hơn nữa    đúng,  quen thuộc các địa điểm du lịch hơn,   còn  thể giúp  việc gì đó.