Họ ngỏ ý mời Bạch Thục Hoa tiếp tục  hướng dẫn viên du lịch cho , thậm chí còn sẵn lòng trả thêm tiền.
Thế nhưng Bạch Thục Hoa đành  từ chối trong tiếc nuối.
Cô  dám cùng hai  nước ngoài đến các tỉnh khác một , cô  đủ can đảm như .
Hơn nữa cô còn  dịch sách y học, cô  hứa với cô Tề là sẽ sớm  thành.
Vì  cô chỉ  thể tiếc nuối  lời tạm biệt với hai vị khách 'Sộp’ .
Vất vả suốt năm ngày, đúng là  mệt nhưng cũng kiếm  bộn tiền, vì  cô vẫn  ăn mừng một chút: "Anh Thẩm Đạc chúng   ăn lẩu Đông Lai Thuận nhé!"
Thẩm Đạc   lấy tiền của cô,  thì nhất định cô  mời  một bữa thật ngon.
Thẩm Đạc  chút do dự: "Dạo  chúng  ăn ngon quá  đấy, ngày nào cũng  thịt."
Mấy chục năm , họ nào dám mơ đến cuộc sống như thế .
Bạch Thục Hoa   từ  xuống : "Thế nhưng   béo lên ."
Cô cũng chẳng béo lên, ngược  còn 'Gầy’ .
Nên  là do vận động nhiều, cả  cô trở nên săn chắc hơn mới  gầy .
Thẩm Đạc : "Vẫn là béo lên , tay còn to  nữa."
Bạch Thục Hoa  nỡ véo  mấy cái để kiểm chứng, nhưng nhớ    lúc Thẩm Đạc  áo lau mặt vô tình để lộ cơ bụng, xem   cũng thuộc kiểu  'Cởi  mới thấy thịt.’
Không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô lập tức chuyển chủ đề: "Lần  em kiếm  kha khá,   cần  tiết kiệm cho em , lát nữa  ăn gì thì cứ gọi."
Thẩm Đạc  rõ thu nhập của cô: "Số tiền đó là do em tự  kiếm , mấy ngày nay em  vất vả nhiều ."
Bạch Thục Hoa vui vẻ : "Em cũng  thu hoạch mà,  kiếm  tiền   rèn luyện khả năng ngoại ngữ. Lúc đó thấy mệt, nhưng giờ chẳng còn cảm thấy gì nữa."
Nếu , chắc chắn cô cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ăn lẩu nữa.
Cô   nhỏ: "Thực  tiền bạc cũng  quan trọng,  mượn tay họ mua tranh và đồ sứ, em  thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-454-d.html.]
Có một cửa hàng ở Bắc Kinh dành riêng cho  nước ngoài, trong đó  đồ sứ nung chính gốc từ thời nhà Thanh. Mỗi chiếc  giá năm đồng hoặc mười đồng.
Còn  những bức họa của các họa sĩ hiện đại như Tề Bạch Thẩm Đạch, Trương Đại Thiên, Từ Bi Hồng, tận mấy chục đồng một bức, tin   chứ?
Ở thời , những thứ  đều là cả đống tiền đấy!
Lần   cơ hội, đương nhiên cô  gom góp một ít.
Chỉ là để ở ký túc xá thì  chút  an .
 là nỗi lo hạnh phúc.
 chuyện mua nhà cũng  nhanh chóng  thành thôi.
Cô  ở đó    quan trọng, nhưng các bảo bối của cô   nơi an  để cất giữ.
Bạch Thục Hoa mời ăn lẩu thịt cừu, dĩ nhiên là   dạng  .
Cô gọi liền một lúc bốn đĩa thịt.
Thịt cừu bây giờ   loại bày biện cho  mắt  đặt  đá lạnh nữa, mà là  thịt là thịt.
"Thôi, đủ , đủ ." Thẩm Đạc vội vàng ngăn ,  cho Bạch Thục Hoa gọi thêm nữa.
Cuối cùng Bạch Thục Hoa vẫn gọi thêm hai đĩa rau, chỉ ăn thịt thì  ,  ăn đủ cả rau lẫn thịt mới bổ dưỡng.
"Anh Thẩm Đạc, ăn nhanh , thịt trong nồi chín , nhúng lâu quá sẽ dai đấy." Bạch Thục Hoa gắp một miếng thịt cho  bát nước chấm mè, đảo đều cho miếng thịt  bao phủ bởi lớp sốt  mới cho  miệng, ngon quá!
Thẩm Đạc gật đầu: "Anh đang ăn đây."
Bạch Thục Hoa hỏi bâng quơ: "Dạo  bên  Chu thế nào ?"
Thẩm Đạc gắp cho Bạch Thục Hoa một miếng thịt: "Rất , thu  kha khá ,   còn bảo Tiểu Vũ hỏi em xem khi nào bắt đầu  (bàn gỗ nhỏ) tiếp,  bảo   đừng vội,  gom thêm một ít nữa . Khi nào thì em   hướng dẫn viên tiếp?"
Bạch Thục Hoa thành thật trả lời: "Tuần , em  nghỉ ngơi hai ngày, trường học còn giao cho em một công việc phiên dịch,  thể bỏ bê hết ."
Thẩm Đạc  với vẻ ghen tị: "Nói đến kiếm tiền, đúng là   những   học thức."