Lúc nào mệt thì   sang kiểm tra Thẩm Đạc hoặc thực hành tình huống một .
Ngôn ngữ   nhiều, ban đầu  còn ngại ngùng   , nhưng  khi  Bạch Thục Hoa động viên,  cũng  chịu khó mở lời, đến trưa thì    trôi chảy.
Bạch Thục Hoa  vui mừng, cô   là   trí nhớ   mà.
Điều  khiến ‘Giáo viên’ là cô cảm thấy  tự hào.
Tuy nhiên,   gì quan trọng bằng việc ăn cơm: "Anh, muộn , chúng   ăn trưa thôi, chiều học tiếp."
Anh dọn dẹp qua loa: "Được.  mà   nhé, bữa   mời."
Bạch Thục Hoa cũng  tranh giành với , bây giờ với thu nhập của hai , một bữa ăn thật sự  đáng là bao: "Em  ăn mì tương đen."
Cô   đang tiết kiệm, vì  sẽ  ăn món gì quá đắt đỏ.
Mì tương đen  ngon   rẻ.
Anh gật đầu: "Được,  chúng   ăn mì tương đen."
Hai     , Thục Hoa vẫn  quên dạy  tiếng Anh.
“Mì là noodles”
“Bánh bao là dumpling”
…
“Anh,  cần học thuộc ,   chúng  sẽ học mà.” Bạch Thục Hoa sợ  áp lực quá, đến lúc đó ăn mì tương đen cũng  ngon nữa.
Thẩm Đạc thở phào nhẹ nhõm: "Tiếng Anh khó học thật đấy.”
Bạch Thục Hoa  lớn: "Thực   về độ khó thì tiếng Trung còn khó hơn.  đó là tiếng  đẻ của chúng , xung quanh   đều  tiếng Trung, môi trường ngôn ngữ cũng .”
Thẩm Đạc lập tức : "Chẳng     nếu  thể sống ở Anh thì sẽ nhanh chóng học  tiếng Anh ."
Bạch Thục Hoa nghiêm túc trả lời: "Chưa chắc  đúng, nhưng chắc chắn sẽ giúp ích  nhiều.”
Thẩm Đạc lầm bầm: "Thế thì  cũng   nước ngoài , con chẳng chê   mà.”
Bạch Thục Hoa thầm thở dài, làn sóng  nước ngoài sắp tràn tới .
Trong vài thập kỷ tới,  ít  Trung Quốc cho rằng trăng nước ngoài tròn hơn đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-458-d.html.]
Bạch Thục Hoa xếp hàng mười hai phút, cuối cùng cũng đến lượt cô gọi điện.
Chiều hôm qua cô nhận  thư nhà,   bố  Bạch  giấu diếm gì , dù  cũng  chuyện , bảo cô đừng lo.
Họ còn dặn dò cô, xưởng dược liệu cuối cùng cũng lắp điện thoại ,  việc gì gấp  thể gọi điện.
Cô   tin  thì  thể chờ thêm  nữa.
Buổi trưa còn cố ý xin  ngoài sớm để đến bưu điện xếp hàng gọi điện cho bố .
Kiếp  điện thoại đổi   bao nhiêu cái.
Không ngờ bây giờ chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi cũng khiến cô hồi hộp thế .
Trong lúc chờ đầu dây bên  bắt máy, cô  thể  rõ nhịp tim đập nhanh của .
“A lô, nhà máy dược phẩm Khang Hỷ xin .”
Bạch Thục Hoa sững , bởi vì giọng     xa lạ, là giọng của một phụ nữ trung niên.
“Chào cô, cháu là Bạch Thục Hoa, con gái của...”
Bạch Thục Hoa  định  tên bố Bạch thì đối phương chen : "Cô  cô , cháu là con gái lớn nhà chủ nhiệm Bạch, cái đứa thi đỗ đại học Bắc Kinh đó ,  hè   về?”
Khóe miệng Bạch Thục Hoa giật giật,   thật tự luyến, cô tốn tiền điện thoại đắt đỏ thế    để  chuyện phiếm với   quen  chứ.
Cô  nhanh: "Vì nhà xa quá,   an , phiền cô gọi bố cháu giúp cháu   ạ?”
“Ông    ở đây,  thành phố , gọi  cháu  ?” Đối phương .
Bạch Thục Hoa vội vàng đáp: "Vậy lát nữa cháu sẽ gọi , phiền cô  ạ.”
Cô nhanh chóng cúp máy để tiết kiệm tiền.
Cô  thể  thời gian cụ thể,  chờ gọi điện thoại như cô   theo sự sắp xếp của nhân viên.
May mà bây giờ cước phí điện thoại  đắt, vốn dĩ   ai buôn chuyện điện thoại, cho nên tám phút , Bạch Thục Hoa   xếp hàng gọi điện.
Đầu dây bên    “A lô”, cô  chắc chắn đó là : "Mẹ!”
Mẹ Bạch cũng  kích động: "Ôi, ôi. Con gái,   gọi điện thoại thế ,  chuyện gì ?”
Bạch Thục Hoa  thấy giọng  run run,  dám để bà tự dọa , vội vàng : "Không  chuyện gì  , chỉ là lâu  con   thấy giọng bố  nên  gọi điện thoại về thôi. Mẹ ơi, con ở trường  , thầy cô  quý mến con, bây giờ con  dịch xong một cuốn sách ,  kha khá tiền đấy.”