Bạch Thục Hoa  bằng con mắt của thế hệ , nhà đất khu Nhị Hoàn thủ đô, tám trăm đồng!
Nhất định  mua nó! Không cần  do dự.
Thẩm Đạc  : "Anh thấy chúng   cần  vội, giá  chắc chắn họ bán   , đợi thêm mấy hôm nữa là  thể mặc cả .”
Bạch Thục Hoa  chút nôn nóng: "Em  đến xem thử.”
Thẩm Đạc  hiểu: "Gấp gáp  ?”
Bạch Thục Hoa đáp: "Cũng tại khó khăn lắm mới gặp   bán nhà, em   bỏ lỡ.”
Cô nhích   gần, hạ thấp giọng: "Anh cũng  đấy, em  chút tiền.”
Thẩm Đạc đương nhiên hiểu cô  kiếm tiền: "Vậy ăn bánh chẻo xong chúng  đến đó luôn, em cũng đừng vội quyết định, chúng  xem qua   chuyện giá cả với chủ nhà .”
Bạch Thục Hoa   lời khuyên,  tiền   nghĩa là cô   kẻ ngốc: "Được, em  lời .”
Cô   tiếp: "Anh ,   với bạn  một tiếng, chỉ cần diện tích lớn, nhà cửa đổ nát như  em cũng mua, miễn là giấy tờ đầy đủ,  thể sang tên là .”
Nhìn  vẻ khó hiểu của Thẩm Đạc, cô : “Anh Thẩm , em chỉ  một  thì ở  bao nhiêu nhà, cho nên em mua nhà   để ở, mà là để đầu tư,  cách khác là em thấy  lạc quan về sự phát triển của thành phố  trong tương lai.”
Vất vả lắm mới  thông tin nhà đất, đương nhiên Bạch Thục Hoa   xem .
Ai hiểu  cái cảm giác cầm tiền  mua nhà mà  mua  chứ.
Hơn nữa sắp khai giảng ,    chắc   nhiều thời gian để xem nhà nữa.
“Anh Thẩm Đạc, nhà ở  ? Có gần chỗ  Chu ?" Bạch Thục Hoa hỏi.
Cô dự định  khi xem nhà xong sẽ tiện đường đến xem tình hình tích trữ của cửa hàng.
Là cổ đông lớn, cô cũng nên đến xem .
Nấu canh gà cho Chu Cường tẩm bổ, tiện thể kiểm tra sổ sách một chút.
Mùa hè là mùa thấp điểm,  bán  gì, nhưng chi phí cần dùng   ít, tiền đều dùng để mua đồ gỗ cũ.
Tuy tin tưởng Thẩm Đạc nhưng vẫn  kiểm tra sổ sách.
Thẩm Đạc nghĩ ‘Phải  bộ hơn nửa tiếng.’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-460-d.html.]
Bạch Thục Hoa  mường tượng  vị trí: "Vậy chúng   ngay thôi.”
“Em Thục Hoa, hình như ở khu .”
Còn chính xác là nhà nào thì Thẩm Đạc cũng  : "Em xem nhà nào bậc thềm  sập một nửa thì chính là nhà đó.”
Bạch Thục Hoa  cách nhanh hơn, lấy hai viên kẹo sữa hỏi một bà cụ đang  hóng mát gần đó.
Bà cụ  nhiệt tình dẫn hai  .
Chưa hết, bà  còn kể cho họ  lý do tại  nhà họ Vương  bán nhà.
Còn  cho họ    hai nhóm  đến xem nhà , nhưng đều   ý, nhà quá cũ giá  cao, bà  còn dặn dò họ  mặc cả.
Cuối cùng còn buông một câu,   kẻ ngốc sẽ chẳng mua.
Bạch Thục Hoa cảm thấy đầu  to như cái đấu.
Tiễn bà cụ nhiệt tình  , cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Đạc nén  hỏi: “Ngôi nhà   vẻ  rắc rối, chúng  còn xem nữa ?”
Bạch Thục Hoa   cho là : "Chủ nhà sang tên nhà cho con gái ruột thì  vấn đề gì, xem thôi!”
Không  vấn đề gì hết.
Vừa  bà cụ kể cho cô  câu chuyện về một  đàn ông trọng nam khinh nữ, đến lúc c.h.ế.t mới hối hận.
Nói đơn giản là chủ nhà cũ họ Vương chỉ  một con gái, vì   con trai nên ông    với đứa cháu trai, hứa sẽ để   bộ tài sản cho nó.
 đứa cháu đó  xuống nông thôn , ông    bệnh nặng   ai chăm sóc, chỉ  thể nhờ con gái   lấy chồng.
Cô con gái  cuối cùng vẫn chăm sóc ông ,  lẽ vì cảm động nên  khi c.h.ế.t ông   sang tên ngôi nhà cho con gái.
 đứa cháu trai   về phát hiện   nhà nữa thì  cam tâm, cứ  loạn lên.
Cô con gái   phiền quá nên định bán nhà .
Có thể vì  cam tâm, cũng  thể vì đây là nhà của , cô    bán rẻ nên mới  giá cao như .