Hai   quanh ngôi nhà hai vòng.
“Nơi  cũng khá rộng rãi.” Trong lòng Bạch Thục Hoa càng thêm hài lòng.
Ngôi nhà    tách biệt.
Là căn nhà cuối cùng trong dãy nhà nhưng  sát vách với nhà bên cạnh,  một cái hố đất rộng chừng mười mét, trong hố khá bẩn thỉu, cỏ dại cao ngang ,  mấy thứ đồ bỏ  mắc  cỏ chắc là  gió thổi đến, còn  hai đống tro tàn lớn.
Ngửi kỹ còn  mùi khai nồng nặc.
Hóa    đổ bô ở đây.
Bạch Thục Hoa chỉ  cái hố: "Anh Thẩm Đạc, em  mua luôn cả cái hố .”
Thẩm Đạc càng khó hiểu: "Cái  thì  tác dụng gì?”
Bạch Thục Hoa vẫy vẫy ngón tay: "Có tác dụng đấy, còn  hữu dụng là đằng khác.”
Cái hố đất hơn trăm mét vuông ở nhì  Bắc Kinh, tương lai sẽ đáng giá lắm đây.
Thẩm Đạc  tin tưởng cô: "Chỗ  chắc  thuộc quyền sở hữu của chủ nhà ,  hỏi xem hội khu phố  cho mua  ."
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Chờ mua  nhà , chúng   hỏi hội khu phố."
Dù  hiện tại nó vẫn là cái ‘Bãi rác’ bốc mùi, chẳng ai tranh giành với cô, cứ thong thả là .
Bởi vì chủ nhà   ở đây, họ cũng  tiện  thẳng  trong.
 tường rào khá thấp, chỉ cao hơn một mét một chút,    cản trở việc   trong.
Tình trạng bên ngoài ngôi nhà  một cái là rõ.
Căn nhà   ba gian chính,   sập một nửa .
Nhờ chỗ  sập  mà bọn họ  thể  thấy rõ hơn.
“Anh Thẩm Đạc, đây là nhà nửa gạch nửa đất .” Bạch Thục Hoa  thấy  ít gạch xanh.
Sau đó   chút khó hiểu: "Có tiền mua gạch xanh,  mái nhà   bằng cỏ thế nhỉ.”
Theo cô thấy mái nhà quan trọng hơn.
Thẩm Đạc phỏng đoán: "Có lẽ  gạch xanh    mua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-461-d.html.]
Bạch Thục Hoa  mà mơ hồ: "Không  mua?”
Thẩm Đạc bèn : "Cũng  thể là ăn trộm,  đây loạn lắm,  những địa chủ  đánh đổ nên nhà cửa cũng  phá bỏ, nhà  phá bỏ  thì chẳng  là  gạch .”
Bạch Thục Hoa chợt hiểu : "Cũng  khả năng thật.”
Thẩm Đạc còn : "Mấy năm  lúc loạn lạc cũng   đập tường đập nhà  .”
Bạch Thục Hoa giật giật khóe miệng, đây là cái thói gì .
Thẩm Đạc  vươn   phía  dò xét: "Ngôi nhà  chắc chắn là  ở  nữa , tiếc thật đấy.”
Bạch Thục Hoa cũng cảm thấy như : "Cái nhà  một khi    ở thì  dễ hỏng.”
Thẩm Đạc  đầu hỏi: "Chúng   tìm chủ nhà chứ?”
Bạch Thục Hoa trầm ngâm một lát, về phần địa chỉ cụ thể của chủ nhà thì bà cô lúc nãy   cho cô  , cũng  sợ  tìm  .
  lẽ giờ    đang  , e là   nhà.
“Hay là chúng  đến nhà  Chu  , muộn chút nữa    tìm chủ nhà.”
Dù  thì nhà cửa thế nào cũng  xem qua ,  ở  nữa, cũng chẳng cần  bận tâm bên trong nó  .
Vậy nên cứ trực tiếp thương lượng giá cả với chủ nhà là ,  cần    đây nữa.
Chờ đối phương đồng ý bán, thì đến thẳng Sở quản lý nhà đất là .
“Các  là ai? Làm cái gì ở nhà  !"
Bạch Thục Hoa và Thẩm Đạc đồng thời  sang, chỉ thấy một  đàn ông trung niên trông khá luộm thuộm tay cầm một cây gậy đang trừng mắt  bọn họ.
Thẩm Đạc phản ứng  nhanh, kéo Bạch Thục Hoa   lưng: "Chúng  chỉ  ngang qua thôi, thấy căn nhà   sập nên  tiếc.”
Bạch Thục Hoa  thò đầu : "Xin  ông, chúng  còn đang bàn bạc xem sửa căn nhà  tốn bao nhiêu tiền, nên mới nán   lâu, giờ chúng   ngay đây.”
Cô kéo Thẩm Đạc một cái.
Thẩm Đạc khẽ gật đầu,   tự nhiên che chở cô ở phía trong, hai  coi như   chuyện gì mà  ngang qua  đàn ông.
Người đàn ông trung niên  chút nghi ngờ: "Các    đến mua nhà ?”
Bạch Thục Hoa bèn : "Ông  bán nhà , bây giờ nhà cửa khó kiếm lắm,    bán  thế.”