Thẩm Đạc cũng tiếp lời: " thấy sửa sang  một chút thì vẫn ở  mấy năm nữa đấy.”
Người đàn ông trung niên hạ gậy xuống, "Hừ” một tiếng,  chút đắc ý : "Nhà  nhiều lắm, ở  hết nên mới nghĩ bán . Các  mua , tám trăm thì bán.”
Bạch Thục Hoa lập tức lắc đầu: "Không mua,  mua, ai  bỏ tiền  mua nhà chứ, nhà máy sẽ phân cho mà.”
Lời  của cô   gì sai cả, cũng là tư tưởng phổ biến của thời đại .
Có đồ miễn phí ai   bỏ tiền  mua.
Người đàn ông trung niên  bực bội,  bắt đầu vung vẩy cây gậy: "Không mua thì đừng  ,  nhanh , khốn nạn! Lũ nhà quê.”
Ánh mắt Thẩm Đạc hiện rõ sự lạnh lùng,  đưa tay nắm chặt một đầu cây gậy gỗ, khéo léo bẻ gãy nó. Người đàn ông ngã sóng soài
"Im miệng! Ông ăn  cho cẩn thận, cút!"
Người đàn ông trung niên rõ ràng là kẻ ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, thấy tình thế  ông  lập tức cuống cuồng bỏ chạy.
Bạch Thục Hoa bật ,  đàn ông  chạy  xoa mông, xem  là  ngã  nhẹ: "Người  chắc chắn là  cháu trai  , đúng là mặt dày thật."
Ánh mắt Thẩm Đạc vẫn lạnh lùng, Bạch Thục Hoa đang ở bên cạnh, vốn dĩ   định  gì, nếu   cũng chẳng kiếm chuyện nhưng  ngờ    ăn  hàm hồ như , nhưng ông  dám lôi Bạch Thục Hoa ,  thì  thể nhịn  nữa.
"Em Thục Hoa, em  căn nhà  thì cứ mua,  cần  lo lắng đến  , ông  chỉ là giấy rách mà thôi."
Bạch Thục Hoa bèn : "Em cũng   sợ, dù  em cũng  đến đây ở."
Khụ... Lời    vẻ  nhát gan.
“Anh Thẩm Đạc, chúng  đừng để ông  phá hỏng tâm trạng, đến chỗ  Chu xem thử ,   khai giảng  thể bùng nổ đơn hàng một  nữa ." Hiện tại tuy cô  thiếu tiền, nhưng dù   còn hơn .
Hơn nữa Chu Cường và Thẩm Đạc đều cần tiền, cô cũng hy vọng việc kinh doanh   thể kiếm  nhiều tiền hơn, cải thiện cuộc sống cho bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-462-d.html.]
Thẩm Đạc tự nhiên là   ý kiến: "Đi thôi."
Bạch Thục Hoa  trái  : "Có thể ghé qua cửa hàng bách hóa  , em  mua một ít đồ,  tay  thì ngại lắm."
Tuy  thể mỗi  đến đều mua quà, nhưng đây là  đầu tiên  một thời gian dài cô đến đó, hơn nữa là cổ đông lớn, cô cũng  an ủi nhân viên một chút.
Thẩm Đạc lắc đầu: "Chúng    đường tắt mới gần."
Trong ngõ hẻm nào  cửa hàng bách hóa.
Bạch Thục Hoa  Thẩm Đạc với ánh mắt tha thiết.
Sao Thẩm Đạc  thể từ chối: "Anh   một khu chợ đen, bây giờ cũng  ai quản nên   nhiều  buôn bán nhỏ ở đó, chúng   thể đến đó xem nhưng   bộ thêm một đoạn."
Bạch Thục Hoa tỏ  thích thú: "Họ bán gì ?"
Thẩm Đạc dẫn đường: "Đủ thứ lặt vặt  đời, nhưng  cũng  chắc chắn lắm, chỉ   chỗ bán đồ ăn,  rau  trứng, thỉnh thoảng cũng  bán gà bán thịt."
Bạch Thục Hoa gật đầu lia lịa: "Phong phú ghê, cầu mong cho em mua  một con gà trống thật to."
Thẩm Đạc  mà xót xa : "Mua gà  gì,  cần , mua hai cân cà chua là  , thứ đó   thể nấu ăn   thể ăn như trái cây."
Bạch Thục Hoa cảm thấy Thẩm Đạc đúng là keo kiệt.
 cô   thích  những lời : "Đến lúc đó xem,  cũng  là  nhất định  bán gà bán thịt, gặp gì mua nấy."
Thẩm Đạc hắng giọng: "Nếu  Chu   gì  em khó xử thì em cứ từ chối thẳng,  cần  chiều   quá."
Bạch Thục Hoa   lập tức hiểu: "Sao thế,  Chu   ý tưởng gì ?"
Thẩm Đạc thở dài: "Kỳ nghỉ hè   kiếm  bao nhiêu tiền,    đang  em giúp nghĩ cách kiếm tiền. Thật  như     ,  đây   bao giờ nghĩ rằng   thể kiếm  vài trăm đồng một năm, cho nên  cần để ý đến  , hơn nữa sắp khai giảng ,   cũng   tâm trí  việc khác ."