cũng  cần quá  vì vài năm nữa nó sẽ  phá bỏ.
Ngoại trừ những căn tứ hợp viện ở vị trí đắc địa, những căn còn  đều  nguy cơ giải tỏa, thế nên xây     quan trọng, quan trọng là xây càng nhiều càng .
Cô ngân nga trong lòng ‘Hôm nay chúng  vui sướng, hê hê! Thật là vui sướng!…’
Làm  mà  vui cho , sổ đỏ cô  cầm trong tay .
Cuối cùng cũng  một căn nhà của riêng  ở Bắc Kinh .
Tuy  thể dọn  ở, nhưng cô cũng  thể ngăn nổi niềm vui sướng.
Với tài sản hiện tại,   chắc chắn cô sẽ mua  những căn nhà , nhưng căn đầu tiên bao giờ cũng đặc biệt hơn cả.
“Anh Thẩm Đạc, trưa nay em mời  một bữa linh đình.”
Phải ăn mừng một chút chứ.
“Ăn gì bây giờ nhỉ?”
Thẩm Đạc   để Bạch Thục Hoa tốn kém thêm nữa, lúc nãy  tiêu mất sáu trăm tệ .
“Chẳng  em  mua hải sản khô ? Anh hỏi giúp em ,    khá nhiều hàng, đồ khô  sợ hỏng  bảo quản  lâu, mà   cũng đang  nhiều hàng, em mua  lượng lớn chắc chắn  thể mặc cả giá .”
Bạch Thục Hoa xem đồng hồ, mới chín giờ bốn mươi sáu phút, ăn trưa  vẻ  sớm, sáng nay cô  ăn hai cái bánh nướng còn uống một bát đậu nành nữa, bây giờ  hề thấy đói.
“Vậy bây giờ chúng  qua đó luôn  ?”
Thẩm Đạc gật đầu: "Được chứ.”
Hai  tìm một chiếc xe ngựa,  bộ thì xa quá, mà xe buýt cũng   tuyến  thẳng, thuê xe ngựa vẫn hợp lý hơn.
Hơn nữa xe ngựa rẻ hơn taxi  nhiều.
Xuống xe ngựa, hai   chui  một con hẻm nhỏ, rẽ trái rẽ  cuối cùng cũng đến một dãy nhà gạch sắp  bỏ hoang.
Bạch Thục Hoa thầm cảm thán, đúng là    quen dẫn đường, chứ để cô tự tìm chắc chắn  tìm nổi.
Thẩm Đạc nhỏ giọng giải thích: "Đây là một trong những địa điểm giao dịch của bọn họ.”
Bạch Thục Hoa nhướn mày: "Còn   khác ở đây nữa ?”
Thẩm Đạc “Ừm” một tiếng: "Những kiểu  ăn thế  hiếm khi chỉ  một , nguy hiểm lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-466-d.html.]
Bạch Thục Hoa thầm hiểu, đều là hoạt động theo băng nhóm... Khụ khụ...
“Vậy ở đây còn bán gì khác ?”
Thẩm Đạc đáp: "Cái gì kiếm  tiền thì bọn họ kinh doanh cái đó, nhưng cụ thể là gì  cũng  rõ lắm.”
Cuối cùng Bạch Thục Hoa hỏi một câu: "Chúng   trong  an   ?”
Cô  nhát gan,  đặt sự an  lên hàng đầu.
Thẩm Đạc đảm bảo: "Yên tâm,   nhà   ở ,    dám  liều .”
Nếu  nắm chắc,  cũng  đưa Bạch Thục Hoa đến đây.
Bạch Thục Hoa yên tâm hơn một chút,   gia đình thì ắt  ràng buộc,  đó sẽ   chuyện gì quá mức.
Để cô an tâm hơn, Thẩm Đạc  : "Cậu  nhát gan lắm,   .”
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Có  ở đây em  yên tâm.”
Câu  cô    là lời thật lòng,   nịnh nọt.
Thẩm Đạc cố gắng kìm nén khóe miệng,   như thể đang hứa hẹn: "Anh sẽ  để em xảy  chuyện gì .”
Hai   đến gần     chặn .
Thẩm Đạc lên tiếng: " đến tìm Hạo Tử.”
Người đàn ông  hai  một lượt,  một câu: "Chờ đấy.”
Rất nhanh  đó, một  đàn ông gầy gò  khuôn mặt chuột chạy đến, thái độ vô cùng cung kính: "Anh Thẩm đến , còn cô em  là?”
Thẩm Đạc trừng mắt: "Liên quan gì đến , chúng  đến mua ít đồ khô, chỗ   ?”
Hạo Tử liên tục gật đầu: "Có, , . Người khác mua thì  , nhưng  Thẩm  mua thì chắc chắn là .”
Thẩm Đạc "Hừ” một tiếng: "Đừng  ở đây mà giở giọng thảo mai, lát nữa  mua nhiều, nhớ giảm giá cho  đấy.”
Hạo Tử nịnh nọt: "Anh Thẩm kiếm  nhiều tiền như , còn cần chút tiền  của em .”
Bạch Thục Hoa  nhịn  liếc  Hạo Tử một cái,   tin tức cũng nhanh nhạy thật.
Xem  việc  ăn của bọn họ  chắc    lâu dài.