Quả nhiên  ăn buôn bán chẳng  ai ngốc cả.
Hai    chuyện  tìm xe  đến trường đại học.
Bạch Thục Hoa  về ký túc xá cất kỹ sổ đỏ,  khi lấy sách vở xong, hai   cùng  đến bưu điện.
Cô nhét sách  trong túi vải,  vặn hai túi đều đầy ắp.
Đồ đạc gửi bưu điện  nhiều,   nhẹ, phí gửi đương nhiên cũng chẳng rẻ, suýt soát bằng một phần ba tổng giá trị .
Đây cũng chính là lý do vì   dân bình thường ít khi gửi đồ qua bưu điện.
Bạch Thục Hoa  nhân viên bưu điện dán kín miệng túi, khâu thẻ ghi chú lên .
Cô phủi tay cho sạch bụi: "Anh Thẩm Đạc,   phiền  cả buổi sáng , chúng   ăn thôi."
Hai  bàn bạc một chút, quyết định  ăn mì lạnh.
Gần trường đại học cũng  quán mì lạnh do  Triều Tiên mở.
Bạch Thục Hoa gọi bốn đĩa thức ăn kèm,  gọi thêm một phần cơm trộn và hai bát mì lạnh.
Thẩm Đạc giúp cô bưng bát mì: "Có  nhiều quá ?"
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Em chắc chắn ăn  hết, lát nữa em  xin thêm cái bát , chúng  chia  ăn,   vất vả ."
Anh Thẩm  hiền: "Vậy để  cố gắng hết sức."
Bạch Thục Hoa chia một phần ba bát mì lạnh, húp  hai ngụm nước dùng, vị chua chua ngọt ngọt  kích thích vị giác, chỉ  điều  nguội một chút.
Ở đây cũng  cho đá lạnh  gì cả.
Nghĩ kỹ  thì cũng dễ hiểu, bây giờ tủ lạnh là đồ xa xỉ,  chỉ  giá  trời mà còn   tem phiếu mới mua , nhà bình thường ai mà dùng nổi chứ.
Đá lạnh thì khỏi cần nghĩ tới nữa.
May mà hương vị cũng , Bạch Thục Hoa  ăn đồ ăn kèm  húp xùm xụp hết nửa bát mì lạnh.
Cô xoa xoa bụng, no  bốn phần .
Tiếp theo sẽ ăn cơm trộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-469-d.html.]
Cô trộn đều cơm và thức ăn lên,  chia một nửa sang bát khác.
Cô cố tình cho thêm chút đồ muối chua, như  ăn sẽ ngon hơn.
"Em  vẻ thích ăn đồ muối chua của  Triều Tiên nhỉ." Thẩm Đạc .
Bạch Thục Hoa gật đầu: "Kim chi, hành lá, lá tía tô, củ hoa chuông đều ngon hết. Từ lúc  đến quán , em đến đây... Cũng  gần mười  ."
Quán nhỏ  mới khai trương  kỳ nghỉ hè, là do một gia đình  Triều Tiên mở, hương vị  dân dã mà  đậm đà.
Thẩm Đạc gật đầu: "Hương vị đúng là ngon thật. Mùa hè ăn mì lạnh cũng  ngon miệng."
Mắt Bạch Thục Hoa khi  cứ cong lên: " , đúng . Anh Thẩm Đạc,   đến Hàn Quốc ?"
Thẩm Đạc "Ừ”một tiếng: "Xung phong khí thế hiên ngang, vượt qua sông Áp Lục."
Bạch Thục Hoa  ăn  : "Vâng, chính là cái đất nước mà chúng  đánh  trong cuộc kháng chiến chống Mỹ viện Triều ."
Thật  thì bọn họ  đánh  với kha khá nước.
"Bây giờ kinh tế bọn họ phát triển nhanh lắm, vênh váo tự đắc, còn  kim chi  nguồn gốc từ đất nước họ, thật là mặt dày mày dạn, coi dân tộc Triều Tiên  gì chứ." Bạch Thục Hoa  với vẻ bực tức.
Đất nước  đang đánh cắp lịch sử, nếu   sử sách ghi chép , họ đều mong   thứ   đều thuộc về đất nước .
Bọn họ cũng tự tin mà   ,  còn tự tin mà tin là thật nữa.
Thật   tự lượng sức .
Thẩm Đạc   : "Em  thích bọn họ ?"
Mặt Bạch Thục Hoa nhăn  như cái bánh bao: "Không thích, một chút cũng  thích."
Thẩm Đạc : "Dạo   thường xuyên  báo  đài, bây giờ nhiều  tìm cách  nước ngoài lắm, Hàn Quốc, Nhật Bản đều là xu hướng."
Bạch Thục Hoa dùng đũa xiên cơm: " , bây giờ  nhiều  đều cho rằng đất nước    hơn.  chúng  sẽ  tụt hậu quá lâu ,  sẽ đuổi kịp thôi. Anh Thẩm Đạc,   tin ?"
Thẩm Đạc gật đầu thật mạnh: "Tin.”
Bạch Thục Hoa mỉm : "Nước   định ,   nhất định sẽ dốc  lực phát triển kinh tế,  theo con đường của chính phủ,   giàu cũng khó.”