Cô lập tức : "Anh Thẩm Đạc , em thấy   thể lên kế hoạch chi tiêu, một phần để dành chi tiêu trong nhà, nhưng cũng đừng tiếc tiền ăn uống, chỉ  dinh dưỡng đầy đủ thì cơ thể mới khỏe mạnh,  câu tục ngữ  ‘Từ giản dị sang xa hoa dễ, từ xa hoa về giản dị khó’. Anh và Tiểu Vũ  quen với cách ăn uống hiện tại, bắt hai    cảnh bữa đói bữa no chắc chắn sẽ  chịu . Ngoài ,  dành một phần tiền để kinh doanh, để tiền đẻ  tiền, chỉ  nguồn thu nhập  định mới  lo cạn kiệt.”
Thẩm Đạc thỉnh thoảng gật đầu, chăm chú lắng .
Anh còn khen ngợi: " là  học đại học, suy nghĩ chu  ghê. Nếu  việc gì hái  tiền, em   hợp tác với  ?”
Bạch Thục Hoa  tin tưởng Thẩm Đạc: "Có chứ. Em chỉ việc góp vốn,  cần tốn sức, chỉ cần  chờ chia tiền là  , chuyện  như     . Anh   ý tưởng gì cho công việc kinh doanh tiếp theo ?”
Thẩm Đạc xua tay: "Thật sự là ,  đây bận bán bàn gỗ, nào  thời gian suy nghĩ .”
Bạch Thục Hoa  cho là thế: "Vậy chúng  bàn bạc thêm, ba  cũng một ông Gia Cát Lượng, nhất định  suy nghĩ kỹ càng,  thể hấp tấp .”
Thẩm Đạc buột miệng: "Ngựa  ?”
Bạch Thục Hoa cắn môi nhịn , haha… Không ngờ Thẩm Đạc cũng  lúc ngốc nghếch đáng yêu như .
Hai   căn tin,  thẳng đến quầy bán mì trộn dầu ớt.
Vì ngon nên quầy    nhiều  xếp hàng.
Tuy nhiên các cô phục vụ đều là   kinh nghiệm, tốc độ   nhanh.
Bảy, tám phút   đến lượt họ.
Bạch Thục Hoa gọi một phần nhỏ, dù  cũng là buổi sáng, cô   ăn quá nhiều.
Thẩm Đạc  gọi một phần lớn.
Hai  bưng bát mì tìm một chỗ dựa tường  xuống.
Bạch Thục Hoa  đến chỗ   trong ký túc xá.
Tuy nhiên  từ xa  thấy họ , họ vẫn đang ở gần chỗ  cũ.
Thẩm Đạc đặt bát mì xuống, lấy từ trong túi lưới  một hộp cơm.
Bạch Thục Hoa  đoán  phần nào, đợi đến khi mở  thì   đoán đúng.
“Wow! Nhiều món ! Cảm ơn  Thẩm Đạc.”
Thẩm Đạc : "Không cần cảm ,  chỉ hấp và xào sơ qua thôi,   mùi vị thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-472-d.html.]
Thực   đang  dối,  đương nhiên  thử , tự cảm thấy mùi vị  ngon.
  vẫn   lời từ chính miệng Bạch Thục Hoa.
Bạch Thục Hoa gắp một miếng tôm, tuy  dai nhưng vẫn  thể nhai , hơn nữa càng nhai càng thơm.
“Anh Thẩm Đạc,  tôm thế   phiền quá ?”
Cô gần như đoán  các bước nấu ăn, hấp chín,  đó bóc vỏ cắt khúc  xào lên.
“Tôm chỉ cần hấp lên là  .”
Thẩm Đạc : "Không   chỉ lưng , sợ em thấy bẩn nên  xử lý .”
Bạch Thục Hoa sững , hình như cô   với Thẩm Đạc về chỉ lưng tôm.
Thẩm Đạc giải thích: "Lúc  mua hải sản với Hạo Tử,   tiện hỏi vài câu.”
Bạch Thục Hoa luôn cảm thấy 'Vài câu’   chỉ là vài câu.
Cô : "Thực  chỉ tôm cũng  ,  bẩn lắm .”
Thẩm Đạc gắp cho cô một đũa cá: "Thử cá ,  thấy cá đậm đà hơn.”
Cô vội vàng đáp: “Được.”
Cô húp một ngụm mì to, nhắm mắt tận hưởng, đúng là đồ ăn ngon  thể phụ lòng !
“Ngon quá! Tay nghề của  ngày càng tiến bộ!”
Thật  hai  đầu cũng  tệ lắm, chỉ là  cháy một chút, nhưng cũng  một mùi thơm đặc trưng.
Như lời Nhị sư  từng ,   sợ đồ ăn xào  chín.
Anh cũng  theo: “Ngon thì em ăn nhiều một chút. Bây giờ việc kinh doanh của tiệm nhỏ cũng  kết thúc,  cũng   việc gì ,  thể ngày nào cũng mang đồ cho em.”
Cô  chút d.a.o động, nhưng  ngại  phiền  : “Không cần ,  cần , cách ba hôm ăn một  là  .”
Anh thở dài: “Thật   cũng  chút tư lợi,  thường xuyên đến đây  thể nhân cơ hội nhờ em dạy thêm tiếng Anh, việc kinh doanh của tiệm nhỏ    nữa, nhất thời cũng   cách nào khác để kiếm tiền,  nghĩ nếu học  tiếng Anh,  lẽ sang năm  cũng  thể  hướng dẫn viên du lịch, nghề đó cũng kiếm  kha khá.”