Tiền trong tay  chắc chắn là  đủ, nhưng Bạch Thục Hoa  cho  dũng khí.
Chỉ cần sang năm  ‘ nghề’, tiền xây nhà  còn là vấn đề nữa.
Bạch Thục Hoa Thục Hoa thở dài: "Xem  em   sai thứ tự .”
Thẩm Đạc  : "Em là sinh viên đại học,  khi  nghiệp sẽ  đơn vị phân nhà. Dù em  xin đất  cũng  , hơn nữa tuổi em còn quá nhỏ.”
Cô sờ nhẹ lên mặt, lẩm bẩm: "Quá ưu tú cũng chẳng   gì."
Hai      lên xe buýt,  đó   chuyển xe một  nữa,  bộ thêm mười mấy phút mới đến nơi.
"Nơi  xa thật đấy." Cô thầm than trong lòng.
Bảo cô tự tìm đường đến chắc chắn sẽ lạc đường. Vì miếng ăn mà vất vả thế .
 đến khi ăn  thì chút than phiền nhỏ nhặt  cũng tan biến hết.
Thịt cá  mềm  thơm ngon,  còn vì cá to nên xương cũng to,  dễ gỡ.
"Anh Thẩm , đây là  đầu em  ăn cá như ăn thịt đấy." Cô  khỏi tấm tắc khen ngợi.
Thật sự, thì   ăn cá ngon miệng như .
Anh cũng ăn  vui vẻ, gắp một miếng thịt bụng cá cẩn thận gỡ xương  đẩy bát sang: "Thục Hoa, em ăn , đây là thịt bụng cá, mềm nhất đấy."
Cô cũng  quen với việc   chăm sóc  bàn ăn , cũng  nghĩ nhiều: "Anh cũng ăn ,  cần để ý đến em  em ăn nhiều lắm ."
Hai  ăn hết sạch nửa con cá trắm cỏ to sáu cân rưỡi  tính, còn ăn thêm  ít món phụ.
Cũng may vì cá to, hai  sợ ăn  hết nên  gọi cơm.
Thế mà cũng no đến căng bụng.
"Anh Thẩm, chúng    dạo  về nhé." Cô  bắt đầu  chuyện bằng tiếng Anh.
Anh đáp  lưu loát: "Ừ, chúng  đừng bắt xe vội, đợi khi nào em mệt thì chúng  tìm bến xe buýt."
Hai   qua một con phố.
Cô chợt nảy  ý định: "Anh Thẩm,  chúng   hỏi xem  ai bán nhà ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-483-d.html.]
Anh  quanh, nhắc nhở: "Khu   xa xôi đấy."
Cô nào để tâm đến chuyện đó, hơn nữa chỗ  gần núi,    khí chắc chắn sẽ  trong lành.
"Không , dù  cũng là đầu tư   định ở đây."
Nghe cô  ,  cũng  ngăn cản nữa.
"Đồng chí,  việc gì ?" Nhân viên niềm nở hỏi.
Cô mỉm  đáp: "  mua một mảnh đất ở gần đây,   yêu cầu gì khác. Chỉ cần rộng một chút là ."
Nhân viên hỏi: "Đồng chí bao nhiêu tuổi ? Gia đình  nhà cửa gì ?"
Cô thở dài,   hỏi hai câu  nữa , xem  là   , nhưng vẫn trả lời: "Sắp 17 ,  nhà, nhưng  ở khu ."
Nhân viên  hỏi: "Vậy tại  còn  xin đất xây nhà?"
Cô trả lời: "Gia đình  vẫn còn ở Hắc Long Giang,   đón cả nhà  đây, nên  mua một mảnh đất rộng một chút để xây nhà."
Thẩm Đạc bổ sung: "Bạn  là sinh viên Đại học Bắc Kinh, căn nhà mua  đây  ọp ẹp,  thể ở ."
Nghe xong, nhân viên tỏ  nhiệt tình hơn hẳn, giải thích cặn kẽ: "Trường hợp của đồng chí   nhà, về nguyên tắc là   cấp đất xây nhà."
Mắt cô bỗng sáng lên,   là  ý về nguyên tắc! Vậy là  ngoại lệ .
Anh  tinh ý lấy  một bao t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn: "Anh hút điếu thuốc."
Người   vẻ ngại ngùng xua tay: "Đang trong giờ  việc,  thể hút thuốc ."
Anh liền nhét cả bao thuốc  túi áo  : "Phiền   rõ hơn một chút."
Nhân viên hắng giọng : "Khu vực chúng   hẻo lánh,   nhà máy lớn nào, đất xây nhà thì  thiếu.  nhà đồng chí   nhà, tuổi còn  đủ để tách hộ khẩu, căn bản là  thể duyệt , nhưng mà lãnh đạo phường chúng  gần đây đang  một việc..."
Cô  mà gật đầu lia lịa, đối với cô mà  thì đúng là cầu  ước thấy.
Đó là lãnh đạo  cải tạo một vùng đất hoang gần đây thành đất xây dựng nhà ở.
 vì khu   thiếu đất xây nhà, nên căn bản   ai đến xin.