Vì  chọn  nên khu đất của hai   khá sát mép   nhiều hố, cho dù   san lấp thì khối lượng công việc cũng  quá lớn.
Thẩm Đạc : “Ngày mai chúng  đến đó nộp tiền, tiện thể  xem xét thực tế, chỉ  họ  thôi thì  yên tâm, hơn nữa còn  đo đạc  cho chính xác.”
Bạch Thục Hoa gãi đầu: "Vậy em xin nghỉ tiết chiều nhé.”
Hôm nay cô  ngoài ăn cơm, cũng  mang theo nhiều tiền, chủ yếu là sợ  an .
Cho nên chỉ đặt cọc . Hẹn ngày mai đến nộp đủ  tiền còn .
Tám phần đất là tám mươi đồng, phần của cô là gấp đôi. Tức là một trăm sáu mươi đồng, thật sự   là nhiều.
Thẩm Đạc : “Chiều nay  sẽ  tìm , ngày mai chúng  cùng đến đó, khoanh vùng đất .”
Bạch Thục Hoa   ý kiến gì: "Anh Thẩm cứ đưa bao nhiêu tiền thì đưa, đừng để bạn     công.”
Chủ yếu là  tiền   đáng để  nợ ân tình.
Rồi cô  vỗ trán: "Phải  mua một bao t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn nữa.”
Ngày mai nhân viên sẽ đến đo đạc đất, nới tay một chút  siết tay một chút là tùy thuộc  tâm trạng của họ.
Một bao t.h.u.ố.c lá đổi lấy  một mét vuông cũng là quá hời.
Bạch Thục Hoa  tận mắt chứng kiến, khu đất đó thật sự  hoang vắng.  vị trí  ,    tiền  thể xây một căn biệt thự nhỏ.
Tuy nhiên, vị trí  cũng  khả năng  giải tỏa, thôi thì đừng nghĩ ngợi nhiều như  dù  mảnh đất cũng  mua  .
Đã  Thẩm Đạc giúp đỡ, bà cũng  cần  lo lắng quá nhiều.
Cô sắp  nghiệp sớm , việc học hành  thể  nhãng .
Thời gian trôi nhanh như cát chảy, chẳng mấy chốc  đến kỳ nghỉ đông.
Bạch Thục Hoa thi xong môn cuối cùng,   lượt tiễn các bạn cùng phòng về quê.
Cô thật sự  nhớ bố . Bất chợt cô quyết định sẽ về nhà.
Tuy nhiên, hiện tại là thời điểm sinh viên về quê, vé giường   khó mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-485-d.html.]
Cô quyết định sẽ lùi  vài ngày. Nếu ,  ghế cứng về nhà thì chắc cô sẽ kiệt sức mất.
Hơn nữa, mấy ngày nay cô cũng sẽ  lãng phí thời gian, cô  tranh thủ dịch xong cuốn sách y học đang  dở.
Về nhà cũng  thể dịch, nhưng   máy đánh chữ, hiệu quả chắc chắn sẽ giảm sút  nhiều. Cho nên tranh thủ mấy ngày nay  thành một cuốn là  cần thiết.
“Cô ơi, em định mấy hôm nữa sẽ về quê.”
Trước đó Bạch Thục Hoa vẫn luôn  là  về. Bây giờ đột nhiên đổi ý nên tất nhiên  báo với cô Tề một tiếng.
Cô Tề cũng  ngạc nhiên lắm: "Quyết định về  , mua vé xe ?”
Bạch Thục Hoa thành thật : “Dạ  ạ, em định lùi  mấy hôm nữa  mua vé giường , nhà em ở xa lắm.”
Cô Tề  đồng tình: "Ừ, Hắc Long Giang đúng là xa thật. Hay là em  máy bay , nhanh hơn đấy.”
Bạch Thục Hoa cũng  lắm chứ, cô thở dài một cách đầy ngao ngán: " mà vé máy bay  bán cho cá nhân ạ.”
Vé máy bay chắc chắn là đắt, nhưng  lẽ vẫn  trong khả năng chi trả của cô.
 mà thời buổi , nhiều khi  tiền cũng  chắc mua  đồ. Cô cũng  quen .
Cô Tề : “Để cô hỏi thăm xem  thể đặt vé qua trường  ?”
Bạch Thục Hoa xúc động nắm lấy tay cô Tề: "Hu hu hu... cô ơi, cô là cha  tái sinh của em!”
Cô Tề hất tay cô : "Cô chỉ hỏi thăm thôi,     thì còn  . Em  về ngày nào?”
Bạch Thục Hoa  cô Tề hỏi  là  ý : "Chỉ cần  năm ngày, ngày nào cũng , em  dịch xong quyển sách  .”
Cô Tề  học trò của    thì vui lắm: "Ừ,  .”
Bạch Thục Hoa nôn nóng cầm quyển sách y học ,   bàn đánh máy bắt đầu dịch.
Cô Tề bỗng nhiên nhắc đến một chuyện: "Em   mua nhà  ?”
Bạch Thục Hoa vội vàng buông bản dịch : "Cô Tề, cô  ai bán nhà ạ?”
Cô cũng đang rải lưới khắp nơi,  chỉ hỏi cô Tề mà còn hỏi cả Lý Giai, nhưng  giờ vẫn   tin tức gì.