Ý của ông  là đến thành phố tổ chức, nhà ông  rộng rãi, hơn nữa đồ đạc trong thành phố cũng phong phú hơn.
Điều  cũng đúng.
Bạch Thục Hoa  thể tự ý quyết định  bố  Bạch, nên chủ đề  chỉ  thể bàn .
Sáng sớm hôm , Bạch Thục Hoa và Bạch Tiểu Quân  khỏi nhà, hai chị em cùng  về quê.
Bạch Thục Hoa cùng Bạch Tiểu Quân vẫy tay chào Tống Tiểu Băng và thầy lang: "Chúng cháu về quê đây,    cần tiễn ."
Bạch Tiểu Quân cũng  yên tâm dặn dò: "Sư phụ,  đừng quên ăn cơm đấy nhé."
Ông  xua tay, bảo   đừng lo lắng.
Bạch Thục Hoa gật đầu  kéo em trai rời .
Hai chị em bắt xe đến phố Trung Ương, mua một ít xúc xích đỏ và bánh ngọt,  đó mới đến ga tàu.
Vì mua muộn nên chỉ còn vé .
 điều   thành vấn đề.
"Không , dù  chúng  cũng  toa nhà ăn,  chỗ    cũng như  cả thôi." Bạch Thục Hoa .
Về việc  toa nhà ăn, Bạch Tiểu Quân cũng  quen: "Em mang theo hộp cơm , lát nữa mua thêm hai bát canh nóng là ."
Bạch Thục Hoa : "Hộp cơm cũng  nhờ   hâm nóng , bây giờ trời lạnh như , ăn cơm nguội   cho sức khỏe ."
Hai chị em ở nhà ga đợi hơn hai tiếng đồng hồ mới lên tàu,  đó cứ ở lì trong toa nhà ăn cho đến khi xuống tàu, quá trình   yên ,  gặp bất cứ chuyện gì.
Bạch Thục Hoa  báo  cho bố  Bạch vì  cho họ một bất ngờ, đương nhiên là   ai  đón.
Hai  trực tiếp thuê xe.
Vì thuê xe ngựa nên tốc độ   nhanh.
Đến lúc về đến nhà thì trời cũng  sẩm tối,  còn cách nào khác, mùa đông ngày ngắn đêm dài mà.
Tuy nhiên nhưng  cũng   là   lợi, trời lạnh nên   ai   ngoài, thời điểm    đều đang ở nhà nấu cơm, ăn cơm, vì  hai chị em  thể lặng lẽ về đến nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-490-d.html.]
Bạch Tiểu Quân trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.
Bố  Bạch đang ăn cơm  thấy tiếng mở cửa thì lập tức  sang.
Nhìn thấy Bạch Thục Hoa bước , hai   rơi cả đũa xuống bàn.
Mẹ Bạch chạy tới ôm chầm lấy con gái: "Cái con bé ,   về đột ngột , cũng  báo  một tiếng."
Sống mũi  Bạch bỗng cay cay.
Bạch Tiểu Quân : "Bố , chị con  máy bay về đấy,  đầy bốn tiếng đồng hồ  đến thành phố , nhanh lắm ạ!"
Bố  Bạch  ngạc nhiên  tự hào.
Con gái lớn của họ thật giỏi giang,    máy bay .
Bạch Thục Hoa sợ   kìm  nước mắt: "Bố , con và em trai còn  ăn tối  ạ."
Thực  cô cũng  đói lắm,  tàu họ  ăn trưa,  đó để g.i.ế.c thời gian  gọi thêm đồ ăn, buổi chiều cũng ăn thêm một chút.
Bố Bạch vội vàng : "Mẹ nó , mau xem nấu gì ăn ,  là chiên mấy quả trứng cho nhanh."
Bạch Tiểu Quân : "Chị con mua nhiều xúc xích lắm ạ."
Mẹ Bạch lập tức  lấy: "Để  thái cho hai đứa mấy miếng."
Rất nhanh xúc xích   thái, trứng   chiên, bốn  trong gia đình cùng quây quần bên mâm cơm.
Bố Bạch gắp thức ăn cho con gái: "Con gái ăn nhanh , trứng nguội sẽ  tanh đấy."
Mẹ Bạch  nhắc  chuyện cũ: "Hai đứa   đột ngột  về thế,  đó gọi điện con còn  là bận  về  cơ mà."
Bạch Thục Hoa húp hai miếng cháo, trong lòng cũng trở nên ấm áp: "Con chỉ là đột nhiên  nhớ nhà,  nhớ bố , gọi điện thoại   gặp  ai. Con mới  với cô giáo, cô  bảo  thể giúp con mua vé máy bay, máy bay nhanh mà  an , thế là con về thôi."
Cũng   lý do gì quá phức tạp.
Bạch Tiểu Quân chen lời: "Chị con mua cả khối hải sản khô."
Bạch Thục Hoa : "Bắc Kinh cạnh Thiên Tân, Thiên Tân thì  biển, nên hải sản cũng   là quá đắt, nhưng mà máy bay giới hạn cân nặng,  cho mang nhiều, nên con cũng  mua nhiều lắm, con  để phần cho ông Tôn một ít, còn  đều ở trong hòm mây."