Bố Bạch cũng dậy, thấy con gái lớn học bài thì  khỏi mỉm .
Tiếng Anh đúng là thứ , kiếm  nhiều tiền thật đấy.
 mà thứ  khó học quá, cứ líu lo như tiếng chim .
Ăn sáng xong, cô tiễn bố   , cũng  quên chào hỏi hàng xóm xung quanh.
Từ khi  tin Bạch Thục Hoa trở về, cả khu nhà xôn xao hai ngày liền,  đó mới dần trở  yên tĩnh, chủ yếu là vì danh tiếng của đại học Bắc Kinh quá vang dội.
“Em trai,  bài nào  hiểu ?” Bạch Thục Hoa hỏi.
Bạch Tiểu Quân lắc đầu: "Không  ạ.”
Bạch Thục Hoa nhướn mày: "Em    học tiếng Anh , để chị dạy cho.”
Bạch Tiểu Quân lập tức : "Em  , sư phụ  dạy em .”
Bạch Thục Hoa  thầy lang giỏi tiếng Anh, một nửa tiếng Anh của cô là do ông  dạy, nửa còn  là ký ức từ kiếp .
Cô lấy một cuốn sách tiếng Anh : "Đọc thử xem.”
Bạch Tiểu Quân lắp bắp   hai dòng: "Nhiều từ em  ,   .”
Bạch Thục Hoa : "Đây là sách y học tiếng Anh, nghĩa là   em  thể sẽ  học. Hiện nay, phần lớn các tạp chí học thuật nổi tiếng đều  bằng tiếng Anh, vì  em  chú trọng  việc học tiếng Anh hơn nữa.”
Cô  đầu óc em trai  thông minh như thế nào, chỉ cần   coi trọng thì tiến độ học tiếng Anh sẽ  quá tệ.
Sau  lên đại học bổ sung thêm một chút là đủ dùng, dù    cũng  theo chuyên ngành tiếng Anh.
Bạch Tiểu Quân gật đầu: "Em  , chị . Chị  xem bố   đồng ý lên Bắc Kinh ?”
Bạch Thục Hoa hỏi ngược : "Em  bố  lên đó ?”
Bạch Tiểu Quân gật đầu: "Em , Bắc Kinh  như , hơn nữa mấy năm nữa hai chị em  đều  lên đó, lúc đó chỉ còn  bố , họ sẽ  buồn.”
Bạch Thục Hoa xoa đầu  : "Tốt nhất là bố   thể đồng ý lên Bắc Kinh  năm , lúc đó chị Tiểu Băng  thi đậu  đại học Sư phạm, ông Tôn cũng sẽ  theo, em cũng  cùng luôn,  đó học ở Bắc Kinh, nếu bố  đồng ý nữa thì hai nhà chúng  sẽ chính thức đoàn tụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-494-d.html.]
Bạch Thục Hoa ngạc nhiên: "Không đợi em thi đại học ạ?”
Bạch Thục Hoa liếc  : "Em thi đại học ở  cũng như  mà thôi, dù  cũng  ảnh hưởng đến thành tích của em.”
Không  hộ khẩu Bắc Kinh thời nay  lợi thế gì cho việc học đại học ở Bắc Kinh  .
Bạch Tiểu Quân gật đầu: "Cũng đúng.”
Cậu   tự tin  thành tích của .
Bạch Thục Hoa chuyển chủ đề: "Ngày mai chủ nhật, bố   nghỉ,    là  về quê một chuyến ? Em xem nên mang gì .”
Có em trai thật ,  việc gì chỉ cần động cái miệng là xong.
Cậu  lập tức : "Trong nhà cũng chẳng  gì quý giá, chỉ  một ít lạp xưởng với hải sản khô, đều là do chị mua về.”
Bạch Thục Hoa   đưa thứ gì trong  đó cả: "Hay là chúng   chợ xem , xem  mua  con cá  con gà nào .”
Chắc chắn là  thể  tay , gà và cá coi như là quà lớn .
Bạch Tiểu Quân   thấy  dạo, thì đồng ý ngay tắp lự: "Đi thôi, chúng   ngay bây giờ. Đợi , để em xem trong nhà còn phiếu gì .”
Bạch Thục Hoa bỗng thấy hồi ức  về,  đây phiếu trong nhà đều do cô quản lý.
Hai  lấy phiếu xong, ăn mặc chỉnh tề   khỏi cửa.
Trước tiên đến cửa hàng bách hóa.
Dạo hai vòng, bọn họ mua nửa cân kẹo Đại Bạch Thỏ, một cân bánh gạo nếp,  mua thêm một hộp ô mai Sơn Tra.
Vì   phiếu thịt nên đương nhiên  mua  thịt.
“Em trai, chợ phiên còn ở chỗ cũ ?” Bạch Thục Hoa  một năm  về, đương nhiên là   tình hình gần đây.
Tuy   chủ yếu ở thành phố nhưng một hai tháng về một , chắc chắn là  nhiều hơn cô.
Cậu  đáp: "Vâng ạ, bây giờ  ai quản nữa,  bán đồ cũng nhiều hơn,  ở mấy thôn xa mùng một, ngày rằm  đến nhất.”