“Qua nhà chị  , Thục Hoa , chị dâu  việc  nhờ, đặt tên cho con gái út nhà chị với.”
…
Hai bố con  khỏi đội sản xuất một đoạn xa mà vẫn còn   theo tiễn.
Bạch Thục Hoa lén lút thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp chọc bố Bạch bật : "Sợ gì chứ,   quen cả mà.”
Bạch Thục Hoa nhăn mũi, tuy nhiệt tình nhưng  quá như  cũng khiến   chịu  nổi: "Không  con sợ!”
“Haha…” Bố Bạch vô tâm  khuôn mặt nhăn nhó của con gái  bật  thành tiếng.
Bạch Thục Hoa bĩu môi, dậm chân, cô còn cố tình bước nhanh hơn.
Cô giận !
Bố Bạch sờ sờ mũi, bước nhanh thêm hai bước: "Con gái  đúng là  học thức, cái tên lúc nãy con đặt  thật đấy.”
Khóe miệng Bạch Thục Hoa giật giật, cô coi như là đứa kém khoản đặt tên,  nãy cô đặt hai cái tên, một cái là cho con trai, cô đặt là Bạch Tân. Bởi vì nhà    con trai    nhiều tiền, ba chữ kim gộp , thế thì nhất định là giàu . Vậy nên cô chỉ giải thích sơ qua một chút, đối phương  hài lòng  thôi, còn  mời cô  ăn cơm, nhưng đương nhiên là cô từ chối .
Cái còn  là cho con gái, cô đặt là Bạch Hạnh Hạnh.
Tức là hạnh phúc may mắn.
Nói như , ai mà chê tên    cho .
Vì  cô mới  thể thoát  nhanh chóng.
May mà  ai bắt cô  tính toán ngũ hành gì đó, mấy cái cao siêu như  là cô thực sự  .
Đừng tưởng cô  linh tinh, chuyện     khả năng xảy .
Bởi vì trong mắt  cùng thôn, cô  học đại học , thế thì nhất định … Uyên bác, cái gì cũng  , cái gì cũng  giỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-496-d.html.]
“Con gái, cái chuyện trùng tên , con  thấy khó chịu ?” Bố Bạch  đầu hỏi.
Bạch Thục Hoa lắc đầu: "Họ  gọi thì cứ để họ gọi thôi.”
Bố Bạch lẩm bẩm mấy câu: "Cái tên  thật là khó chịu, ngay cả cấp  cũng  gọi như ."
Bạch Thục Hoa cũng cảm thấy đầu óc đối phương   bình thường.
Bố Bạch xua tay : “Đừng nhắc tới cô  nữa,  đó mặt dày,   chỉ mong  gọi tên vì trùng tên mà thôi, suốt ngày chỉ   mơ. Tên con gái lớn của bố,  để bố . Tờ báo  tên An Huy là gì? Chỉ cần chia đất chứ  trồng chung.”
Bạch Thục Hoa bổ sung: "Khoán hộ sản xuất.”
Bố Bạch kích động vỗ tay: ", đúng! Chính là cái ! Con  xem bao giờ mới đến lượt chúng ?”
Bạch Thục Hoa với tầm  của  đến từ tương lai, khẳng định chắc nịch: "Thử nghiệm một hai năm, hiệu quả  thì đương nhiên sẽ  áp dụng   quốc, sang năm hoặc năm  nữa là đến lượt chúng .  mà chuyện  hình như cũng  liên quan lắm đến nhà , hộ khẩu cũng chuyển  . Hơn nữa chỉ là chia ruộng, bố còn   về trồng trọt nữa !”
Cô còn nhớ rõ,  đây khi còn kiếm điểm công, bố Bạch   lười biếng.
Hoàn    chút tình cảm nào với ruộng đất.
Bố Bạch lập tức lắc đầu, một giây cũng  do dự: "Bố ngu ngốc mới   ruộng! Chỉ là cảm thấy  khi chia đất thì cuộc sống của   trong đội sẽ  hơn một chút.”
Bạch Thục Hoa nghĩ đến một vấn đề: "Đội  vẫn  chứ nhỉ, những năm nay vẫn luôn trồng thảo dược, thêm  đó là công nhân nhiều, chất lượng cuộc sống  thể coi là nhất nhì khu vực xung quanh đây. Nếu ruộng đất mà phân sản đến hộ,  còn trồng thảo dược nữa ?”
Bố Bạch ngẩn : "Chắc chắn là trồng thảo dược nhiều hơn, bởi vì kiếm  nhiều tiền hơn.”
Nói xong câu đó, ông nhíu mày.
Bạch Thục Hoa kịp thời lên tiếng: "Vâng, đổi  là con, con cũng trồng dược liệu, ai mà   kiếm nhiều tiền hơn. Thế nhưng quy mô xưởng dược liệu chỉ  ,  thể tiêu thụ  nhiều dược liệu như  ? Đến lúc đó chúng    ?”
Bố Bạch lau mặt: "Con gái lớn, con  cách gì ? Nói rõ ràng cho bố  nào.”
Bạch Thục Hoa liếc xéo bố Bạch một cái: "Con   suông , con  đều là lời vàng ngọc đấy.”