Haiz! Vẫn là một  thoải mái nhất.
Nếu  nào cũng  thế  thì  tàu cũng chẳng  gì là khổ.
Có lẽ do quá thoải mái, cộng thêm tàu lắc lư đều đều nên Bạch Thục Hoa ngủ   lúc nào  .
Cô  tiếng gõ cửa  cho giật  tỉnh giấc. Cô bật dậy, đưa tay dụi mặt để tỉnh táo hơn.
Nghe thấy ba tiếng gõ cửa nữa, Bạch Thục Hoa vội vàng xuống giường,  qua ô cửa sổ nhỏ bằng kính thì thấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục, trong lòng lập tức bình tĩnh .
Cô vội vàng chạy tới mở then cửa: "Xin chào.”
Đối phương  lịch sự: "Chào quý khách,  kiểm tra vé ạ.”
Bạch Thục Hoa vội vàng tìm vé đưa .
Đối phương  việc  nhanh nhẹn, kiểm tra xong lập tức trả  vé cho cô.
“Khoang  mềm  cung cấp nước nóng miễn phí, cũng  phục vụ đồ ăn tận nơi, quý khách  nhu cầu gì thì cứ gọi ạ, chúc quý khách  một chuyến  vui vẻ.”
Bạch Thục Hoa  cảm ơn  tiễn    ngoài.
Không ngờ còn  cả dịch vụ phục vụ đồ ăn tận nơi, đúng là khoang VIP  khác.
Chốt then cửa xong, cô   về phía hai ô cửa sổ nhỏ.
Chỗ đó  lớn chỉ to bằng bàn tay nhưng vẫn  thể  thấy bên trong.
Cô tìm một cuốn sách, xé  hai tờ giấy  che hai ô cửa sổ .
Cô phủi tay, coi như  xong xuôi, như  khoang tàu coi như là  gian riêng tư thực sự .
Cảm giác an  tăng lên gấp bội.
“Làm gì bây giờ nhỉ?”
Bạch Thục Hoa bèn lấy một ít đồ ăn ,  đó lấy sách y học  dịch.
Chủ yếu là do cô  ngủ  nữa, mà cũng  thể cứ  ,  thì tranh thủ kiếm thêm chút tiền tiêu vặt .
Trước đó cô  dành hết tâm sức cho việc ôn tập cho Tống Tiểu Băng nên tiến độ dịch thuật  phần chậm trễ.
Bố  Bạch tuy  chính thức đồng ý đến Bắc Kinh nhưng tình hình  vẻ  khả quan.
Tám, chín phần mười là họ sẽ đến.
Bố Bạch   chuyện với cô , ông dự định sẽ dành nửa năm để đào tạo thợ phụ,  đó  thể giao hết công việc  cho họ  xin nghỉ phép đến Bắc Kinh để tìm hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-500-d.html.]
Nếu thuận lợi,  Bạch cũng sẽ đến cùng.
 nếu  suôn sẻ cũng  , cô vẫn  đường lui.
Bạch Thục Hoa    thể để bố Bạch  suôn sẻ  chứ.
Công tác chuẩn  ban đầu cô đều sẽ  .
Trước tiên chính là nhà cửa.
Cô   hai căn , một căn quá ọp ẹp, chắc chắn  ở . Căn tứ hợp viện thứ hai   thích hợp.
 cô còn  mua nhà,   để ở, mà là để mở cửa hàng.
Cô  mở tiệm chụp ảnh.
Những thứ cơ bản nhất như mặt bằng, máy ảnh, trang phục đều  chuẩn .
Mà những thứ   mơ giữa ban ngày cũng  , đều  dùng tiền để mua.
Số tiền cô kiếm   đây đều dùng để mua tứ hợp viện , trong tay thật sự  còn  bao nhiêu.
Cho nên nhất định  tăng tốc kiếm tiền.
Bạch Thục Hoa nắm chặt nắm tay nhỏ, tự cổ vũ bản  một phen, tinh thần  càng thêm hăng hái.
“Hơi đói , bây giờ là mấy giờ nhỉ?”
Bạch Thục Hoa  đồng hồ,  mười một giờ rưỡi.
Đây là bữa đầu tiên  tàu, cô đương nhiên  cần gọi cơm, bởi vì  mang theo  ít đồ ăn .
Có bánh đậu đỏ  Bạch gói cho, cũng  cơm nắm và bánh bao Bạch Tiểu Quân  cho ở trong thành phố,  còn  cả dưa muối và tương thịt nữa.
Tuy rằng cô luôn miệng  ít mang, ít mang, nhưng thật  những món mang theo cũng khá nhiều.
Nếu mỗi bữa đều ăn đầy đủ thì ăn hai ngày cũng  thành vấn đề.
“Xem cơm nắm  , chắc là  nguội .” Bạch Thục Hoa mở hộp cơm, cắn một miếng.
Món  tuy nguội  nhưng  lạnh,  thể ăn .
Có điều cô vẫn quyết định: “Vẫn nên  xin ít nước nóng.”
Bạch Thục Hoa  khỏi toa,  tới bồn rửa tay, dùng nước lạnh trong bi đông rửa tay,  đó xin nước nóng đổ đầy  mới  về.