“Không  quên khóa cửa.”
Bạch Thục Hoa đặt bi đông nước nóng xuống, vội vàng cài then cửa  nữa.
Bây giờ  thể yên tâm ăn cơm .
Cô  lấy  một cây xúc xích, món  dù nguội ăn vẫn ngon.
Sau đó cô đổ một ít nước nóng lên nắp hộp cơm  đặt hộp cơm lên , dùng  nóng hun cho cơm nắm ấm lên một chút.
Không cần quá nóng, nhiệt độ bình thường là .
Bạch Thục Hoa cắn một miếng xúc xích, thật là ngon! Hương thịt tràn ngập khoang miệng.
Cô gắp một miếng cơm nắm, nhiệt độ  là  , ăn thôi.
Lại gắp thêm hai miếng dưa muối, mấy đũa tương thịt, bữa cơm  ăn thật ngon miệng.
Ăn xong cô dọn dẹp một chút  lập tức bắt đầu công việc phiên dịch.
Buổi chiều, thỉnh thoảng cô  dậy vươn vai một cái nhưng    cả, đương nhiên cũng   ai quấy rầy, cô cứ yên tĩnh tập trung dịch, quả nhiên hiệu suất nhanh hơn  ít.
Hiện tại cô dịch   là dịch từng chữ một, mà là  một câu ngắn gọn hoặc  một ký hiệu mà bản   thể hiểu , bởi vì tốc độ  tay vẫn là quá chậm, cô vẫn thích dùng máy đánh chữ hơn.
“Haha… Dịch nhiều như  ,   tự thưởng cho bản  một chút mới , tối nay sẽ ăn đồ nóng.”
Nói nhiều như , cũng chỉ vì cô thèm .
Vì toa VIP  dịch vụ gọi món, tại    dùng, nếu để hết hạn chẳng   uổng phí .
“Có nhân viên phục vụ nào ?”
Rất nhanh  nhân viên phục vụ quen mặt    tới, thái độ vẫn  như cũ.
Nói thật điều  khiến cô  chút  quen.
Bởi vì ngành dịch vụ hiện tại   còn hơn  , động tay động chân với khách cũng chẳng  chuyện gì mới mẻ.
“Chị nhân viên ơi, cho em xin một chai lê trắng lớn, thêm một phần thịt kho tàu, một phần tiết canh hoặc sườn heo hầm dưa chua đậu phụ đông lạnh và một bát cơm to,  đủ  ạ?”
Vì   thực đơn, cô chỉ  thể gọi đại vài món thường gặp.
Khóe miệng nữ nhân viên giật giật: "Không  trong toa chỉ   em thôi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-501-d.html.]
Ý cô  là   gọi nhiều món thế?
Bạch Thục Hoa  chút bất bình: "Cũng  cho gọi món thập cẩm."
Vẫn   chu đáo lắm.
Nhân viên phục vụ lập tức : "Tối nay  món xương hầm dưa chua,   tiết canh và đậu phụ đông lạnh, còn món thịt heo chua ngọt thì  hỏi  đầu bếp vì đầu bếp bận rộn nên   ."
 là hương vị quen thuộc, lạnh lùng hờ hững.
Bạch Thục Hoa gật đầu ngay: "Được ạ."
Cô bắt đầu canh thời gian, tám phút  nhân viên phục vụ mang cơm, lê lớn và dưa chua đến, chỉ thiếu mỗi món thịt heo chua ngọt.
Nhân viên phục vụ hỏi: "Thịt heo chua ngọt sẽ   ngay, nhưng vì bếp nhỏ nên giá sẽ đắt hơn một chút."
Bạch Thục Hoa  do dự: "Lấy ạ."
Món thịt heo chua ngọt  ăn ở đây mới đúng điệu, ngay cả những nhà hàng lớn ở Bắc Kinh vẫn thiếu chuat hương vị.
Lần đầu tiên  tàu hỏa đường dài như  nhưng Bạch Thục Hoa  hề thấy mệt, thậm chí còn  chút tiếc nuối.
Vì  quen với nhân viên phục vụ, cô bèn hỏi tại  toa tàu của    ai, vì cô thấy các toa giường  mềm khác đều kín chỗ.
Nhân viên phục vụ  nhỏ với cô,  thể là vé do vị lãnh đạo nào đó đặt, kết quả là     đến, trường hợp    xảy , cô chỉ là may mắn thôi.
Bạch Thục Hoa đợi ở bến xe buýt hơn hai mươi phút cuối cùng cũng đợi  xe, cô cố gắng chen chúc lên xe,  lắc lư  một tiếng đồng hồ mới đến ga đại học Bắc Kinh.
"Cuối cùng cũng đến ."
Lúc  xuống tàu còn tràn đầy năng lượng, giờ cả  cô đều ủ rũ.
"Mọi ! Em về !"
Vừa  nhà, Bạch Thục Hoa  ôm lấy từng  một.
Trừ Lý Giai,   đều  về.
Sau đó là tiết mục trao đổi đặc sản cho .
Tiêu Tiểu Vũ hỏi: "Không  em  nhà xa  về ?"
Bạch Thục Hoa  nhắc đến chuyện vé máy bay mà chỉ : "Ở đây chỉ còn một  nên em đột nhiên nhớ nhà, gọi điện thoại cũng   nên quyết định về luôn."