Vì    hướng dẫn viên du lịch kiếm tiền.
Anh sợ Bạch Thục Hoa   khác để ý.
Mời các chị trong ký túc xá ăn cơm,   thường  ăn của   miệng  mềm mỏng một chút, chắc chắn họ  thể giúp  để ý cô hoặc là  giúp vài câu  .
Trong lòng Bạch Thục Hoa vô cùng kích động, thế mà   ăn thịt cừu nướng nguyên con chính gốc.
Bao nhiêu năm nay,  một  cô  ăn món , cùng lắm chỉ ăn thịt cừu vài .
 cô vẫn hỏi: "Có   đắt ?"
Bữa  ít nhất cũng  hơn trăm đồng.
Trong lòng  đang nghĩ quán  ở ,  cần Thẩm Đạc mời, tự cô  ăn cũng .
Thẩm Đạc : "Chị Giai với các chị khác cũng từng giúp đỡ , đương nhiên Thục Hoa vẫn là  giúp  nhiều nhất, bây giờ    thể kiếm tiền , một bữa cơm thế   vẫn mời ."
Bạch Thục Hoa  ánh mắt chân thành của , suy nghĩ một chút  gật đầu: "Được. Vậy lát nữa chúng  đến căn tin đợi các chị ,  với   một tiếng, bình thường sợ    đủ thời gian,  nhất để chủ nhật ."
Cũng may hôm nay  là thứ bảy .
Thẩm Đạc lên tiếng: “Món thịt cừu nướng nguyên con   đặt , để   đặt. Đảm bảo chủ nhật là  ngay.”
Bạch Thục Hoa : “Đừng mua con nào to quá, chúng  ăn  hết .”
Thẩm Đạc mỉm   phản bác, tỏ vẻ  đồng ý.
 trong lòng  nghĩ  chọn con thật to, như  mới nhiều thịt,   mới  ăn .
Lần đầu tiên mời cả ký túc xá của Bạch Thục Hoa  ăn,  thể quá keo kiệt.
“Em Thục Hoa, đồng hồ em đeo là hiệu gì thế?”
Bạch Thục Hoa  ngờ   đổi chủ đề nhanh như : "Hả? À…”
Cô đưa tay lên : "Là hiệu Thượng Hải  Mai Hoa gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-504-d.html.]
Cô lập tức tháo  đưa cho Thẩm Đạc: "Anh tự xem .”
Thẩm Đạc nhận lấy chiếc đồng hồ còn  ấm của cô, tay  run lật chiếc đồng hồ: "Là hiệu Thượng Hải. Anh cũng định mua một cái.”
Bạch Thục Hoa  đeo chiếc đồng hồ : "Phải mua một cái chứ  bất tiện lắm. Anh  phiếu ?”
Thẩm Đạc : “Ra chợ mua, bây giờ phiếu đồng hồ  khó mua .”
Bạch Thục Hoa cũng gật đầu, cũng chỉ hai ba mươi đồng.
Giờ  cũng  thiếu thốn gì, nên cô  khuyên  mua đồ cũ nữa.
Hai    thêm một đoạn, Thẩm Đạc  lên tiếng: "Chờ kiếm thêm hai đợt nữa,   mua nhà,  đó đập  xây . Anh  thích kiểu nhà em từng nhắc đến, em  thể vẽ cho  một cái  ?”
Bạch Thục Hoa  trả lời ngay, hai đời  cô  từng  về thiết kế kiến trúc.
Cô sợ  hỏng việc của .
“Nếu bất tiện thì thôi.”
Bạch Thục Hoa như   sự tủi  trong câu  đó, chỉ  thể ấp úng giải thích: “Thật  kiến trúc cũng   nhiều điều cần  học, em    , hơn nữa em cũng sợ vẽ  ,  nên tìm  chuyên nghiệp thì hơn, em chỉ  thể góp ý một chút.”
Cô  con mắt của  đến từ tương lai, việc đưa  những lời khuyên hữu ích là   khả thi.
Thẩm Đạc cũng  ép buộc,   Bạch Thục Hoa  mặt  luôn thẳng thắn.
Đây cũng là do   từng chút một tạo dựng nên.
“Vậy thì   để tìm  chuyên nghiệp đây?”
Bạch Thục Hoa nghĩ ngay đến sinh viên, nhưng sinh viên khoa Kiến trúc của đại học Bắc Kinh thi đại học đợt đó vẫn đang học năm hai, còn đang học những kiến thức cơ bản.
Sinh viên năm ba, năm tư đều là những   tiến cử trong thời kỳ đại học công nông binh nên trình độ  đồng đều.
Cô vẫn đưa  lời khuyên: “Lời khuyên của em là nên tìm sinh viên chuyên ngành kiến trúc, một là vì rẻ, hai là dễ  chuyện. Có thể tìm sinh viên năm tư, kiến thức của họ phong phú hơn, nhưng  nhất là nên tìm hiểu , mỗi khoa đều  những sinh viên  nghiệp xuất sắc,   cố gắng tìm những  như .”
Thẩm Đạc gật đầu ghi nhớ: "Cũng   vội,  sẽ nhờ  tìm hiểu giúp em.”